Lâm Gia Mặc rất lo lắng, nhanh chóng chạy đến xe của mình, lên xe đạp ga đuổi theo.
Kỷ Niệm như đang đua xe, lạng lách liên tục. Lâm Gia Mặc căng thẳng lòng bàn tay đổ mồ hôi, cũng may đang là nữa đêm, đường không có xe.
Đi theo Kỷ Niệm đến lúc về đến nhà cô, nhìn cô lảo đảo xuống xe, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, xuống xe đi qua.
"Kỷ Niệm." Lâm Gia Mặc gọi, vừa dịu dàng vừa đau lòng cô, anh chỉ muốn theo đuổi cô thôi.
Vừa vào nhà, nghe thấy âm thanh ở phía sau, quay đầu nhìn thấy anh đang đuổi theo, Kỷ Niệm giống như tỉnh táo lại, nhíu mày: "Lâm Gia Mặc?"
"Ừm." Lâm Gia Mặc yên lặng đáp lời. Chưa lấy lại tin thần, bàn tay không xương của Kỷ Niệm đặt lên ngực anh, ánh mắt say rượu mông lung nhìn anh, cười nhạt nói: "Có phải cậu luôn muốn tôi không?"
Lâm Gia Mặc ngẩn người, thân thể cứng đờ giống như cái cây gỗ.
Anh ta còn chưa lấy lại tinh thần, Kỷ Niệm đã dựa vào ngực anh, ngón tay nhẹ nhàng ở trên ngực của anh vuốt ve.
Chỗ Kỷ Niệm chạm vào nhiệt độ bắt đầu thiêu đốt, thiêu đốt! Có người đàn ông nào lại có thể giữ được lý trí khi Kỷ Niệm câu dẫn như vậy? Lý trí của anh nhanh chóng bị thiêu đốt hầu như không còn, bụng dưới kích động. Anh không quan tâm đây là người cô gái anh từng kính trọng, không thể khinh nhờn. Anh chăm chú nắm tay Kỷ Niệm, hôn lên môi Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm bị hôn trợn tròn mắt, sợ hãi nhìn cái trán người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-xoay-tron/1420643/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.