"Chị đi đâu vậy hả...?" Ngô Tranh đi theo Kỷ Niệm.
"Dựng lều thôi." Kỷ Niệm cười xán lạn: "Dù sao cũng không có ai trả phòng hay lỡ hẹn, chúng ta chỉ đành ngủ ngoài lều vậy."
"Thế à." Ngô Tranh đáp lại, trong lòng bắt đầu thấp thỏm. Ở chung trong cái lều nhỏ với người đẹp, chổ thì chỉ có chút xíu, thật sự nhét vừa hai người sao? Hay là một người một lều?
Ngô Tranh một bên đoán mò, vừa đi theo Kỷ Niệm. Đến khi tỉnh táo lại, thì đã cách khách sạn trung tâm ngày càng xa, giờ đã đến căn nhà gỗ trên đường nhỏ.
"Kỷ... Kỷ Niệm?" Nhịn không được liền gọi, có phải đi nhầm đường không?
Kỷ Niệm quay đầu lại, rồi cười to: "Không có phòng thì chúng ta dựng lều, bãi cát thiếu gì chỗ."
Sửng sốt một lát, Ngô Tranh mới tỉnh táo. Mấy người phục vụ và nhân viên vào cửa cũng diễn tuồng, báo hại nàng tưởng không còn phòng thật.
Chép miệng bất mãn: "Chị gạt tôi!"
Kỷ Niệm đi đến gần, toàn tâm toàn ý vân vê gò má Ngô Tranh, cười to: "Sao mà đáng yêu thế chứ."
Ngô Tranh đỏ mặt, ánh mắt né tránh, nhưng vẫn không thể tin nổi Kỷ Niệm sao thần thông quảng đại như thế. Vé máy bay nói đặt là được còn chưa nói, tại sao lại có thể đặt khách sạn ở Madivies mà không cần trước một tháng? Nhịn không được cười hỏi: "Trong vòng hai ngày sao chị có thể đặt được phòng?"
"Ha ha." Kỷ Niệm hiếm thấy dương dương tự đắc: "Tình cờ gặp bạn bè, nên họ nhường lại phòng."
Nói như vậy, không lẽ trời vừa sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-xoay-tron/1420632/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.