Ngô Tranh nằm trên giường tới trời tối, trong đầu toàn nhớ lại những gì đã trải qua cùng Kỷ Niệm.
Nếu như lần trước lúc nàng rời khỏi Luân Đôn, nàng vẫn mơ hồ không biết mùi vị đau là gì.
Bây giờ, nàng rất hiểu tỏ tâm tình của mình, nàng muốn ở cùng với Kỷ Niệm.
Ngô Tranh ngồi dậy thì trời đã tối, đã 9 giờ rồi.
Trong điện thoại có 6 cuộc gọi nhỡ của Hiểu Lạc, Ngô Tranh gọi lại. Điện thoại vừa reo, liền nghe giọng nói oán trách: "Ngô Tranh! 3 năm cậu không về, vất vả lắm mới trở về, lại biến mất không nói một câu. Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Hiểu Lạc...."
Người đầu bên kia ngẫn người, im lặng vài giây, hình như đang sợ vì giọng nói chán nản của Ngô Tranh.
"Sao vậy! Tiểu Tranh?"
"Hiểu Lạc, cậu đang ở đâu?" Ngô Tranh đột nhiên sợ hãi nàng không có muốn cô đơn một mình. Ba năm qua nàng chỉ có một mình, ba tháng qua nàng có thói quen hai người ở chung, lúc này trở về có một mình, nàng không thể thích ứng được.
Ngô Tranh và Hiểu Lạc đang ở trong phòng của Hiểu Lạc, Phương Triết bị đá văng qua một bên.
Hiểu Lạc giả vờ không để ý đến tâm trạng âm u của Ngô Tranh, từ tầng thấp nhất của tủ sách lấy ra một cái rương nhỏ, mở ra, tràn đầy bưu thiếp. Lấy ra vài từ lắc lư, nhìn Ngô Tranh cười.
Ngô Tranh thán phục, đến gần, cũng nằm sấp xem: "Nhiều như vậy à?" Khi đến một nơi mới, nàng sẽ gửi một tấm bưu thiếp cho Hiểu Lạc, mặt sau giải bày tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-xoay-tron/1420630/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.