Editor: Minh ChâuBeta: Mạc Y PhiBuổi tối, về đến nhà Triệu Mộc Thanh trốn trong chăn nhớ lại cuộc hẹn buổi chiều.
Cô cảm thấy ngọt ngào muốn chết, sau đó lại đột nhiên cảm thấy chán nản, thật xấu hổ, không muốn không muốn.
Nhưng mà theo trực giác của phụ nữ, hẳn là anh có thiện cảm với cô.
Hoa Trân làm quân sư cho cô: “Lúc này cậu phải tỏ ra lạnh lùng với anh ta xem anh ta có phản ứng gì.”
Vì vậy Triệu Mộc Thanh bắt đầu vò đầu bứt tai chờ đợi rất lâu.
Rốt cuộc, buổi tối thứ sáu, Từ Cảnh Tu gọi điện thoại tới khiến cô vui mừng đứng lên khỏi ghế sofa.
Hoa Trân ở bên cạnh vừa xem TV vừa sơn móng tay bị cô dọa mà làm đổ hết sơn lên ngón tay, cô nàng tức giận dùng móng tay nhe nanh múa vuốt chọc Triệu Mộc Thanh đang cười toét miệng.
Cô che miệng sợ cười ra tiếng rồi lách người trốn vào phòng ngủ của mình.
Từ Cảnh Tu nghe thấy tiếng động bên này thì thắc mắc: “Có chuyện gì sao?”
Triệu Mộc Thanh trịnh trọng trả lời: “Không có gì, bạn của em xem kịch trên TV quá nhập tâm ấy mà, cô ấy tên là Hoa Trân.”
Từ Cảnh Tu: “Tôi biết rồi, chính là chiếc khăn voan quý báu nọ.”
Triệu Mộc Thanh cười: “Anh thật thông minh.”
Từ Cảnh Tu lên tiếng: “Cảm ơn đã khen.”
“Hơn một tháng nữa em sẽ được nghỉ đông đó!” Giọng điệu cô đầy đắc ý.
Trong đầu thoáng hiện rõ hình ảnh vẻ mặt cô, anh nói một cách chân thành: “Thật ngưỡng mộ.”
Cô lại cảm thấy hơi tủi thân: “Vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-vo-cua-chong/1795698/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.