(Sáng hôm sau)
"Dậy nào, dậy đi nào Noeul!" Tôi vừa cười lớn, vừa nhảy nhót trên giường. Anh lăn đi, lộn lại trên giường và làu bào kêu tôi thôi đi. Thôi làm sao được chứ! Mặc kệ anh vẫn còn buồn ngủ! Anh vẫn sẽ phải dậy và cùng thưởng thức buổi sáng với tôi, thích hay không thích thì tuỳ! "Dậy ngay!"
"Mới có vài ngày đầu tiên trong đời anh được ngủ hơn tám tiếng một đêm mà em nỡ phá đám sao..."
" Kệ anh chứ! Anh còn khối thời gian để ngủ nướng!" Tôi nói như đinh đóng cột. Anh ngồi dậy, vừa vươn vai vừa ngáp ngắn ngáp dài. "Đấy là... nếu em còn ở bên anh thôi." Câu nói của anh làm tôi mỉm cười, nhưng tôi với tay vò tóc anh xoà xuống mắt để anh không nhìn thấy."N... này?!"
Anh lại làm tôi cười. "Thế chàng ngốc của tôi muốn ăn sáng với cái gì nào?"
"Bánh kếp." Anh nói không chần chờ. Anh chàng này mắc chứng nghiện bánh kếp hả?
Tôi gật đầu, yêu cầu của anh được chấp nhận. 2 giây sau tôi đã có mặt trong bếp để lục tủ tìm bột mì và các thứ khác. Noeul theo chân tôi vào bếp. Nhưng khi tôi đang vừa cười với anh vừa xỏ tay vào găng làm bếp thì chúng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Hai đứa đều nhìn nhau ngạc nhiên. Ai mà lại biết được chúng tôi đã trở về từ chuyến đi ngắn ngủi của mình chứ? Bởi vì chúng tôi có nói với ai đâu...
"Byul!" Tôi ngạc nhiên kêu tên cô bé khi vừa mở cửa. Cô bé chào tôi với nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-tiem-giat-la/2768659/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.