Hứa Tâm An nghĩ như thế, lúc quay đầu lại phát hiện Tất Phương đang nhoài người trên quầy nhìn cô.
“Định đi ra ngoài sao?”
“Ừ.” Hứa Tâm An cố tỏ ra bình tĩnh, nói như không có chuyện gì xảy ra: “Anh trông tiệm giúp tôi một lát.”
“Gặp ai vậy?” Tất Phương cũng vờ như không có chuyện gì mà hỏi cô.
“Gặp một người đàn ông.” Hứa Tâm An chột dạ mà tỏ ra cáu kỉnh, “Anh hỏi nhiều thế nhỉ, trông tiệm cho tử tế vào.”
Để tránh anh ta hỏi nhiều hơn, cô cầm lấy túi xách rồi vội vàng ra khỏi nhà, không dám xoay đầu lại, đúng là chạy mất dép.
Thời gian khá dư dả, Hứa Tâm An ngồi xe điện ngầm tới chỗ hẹn, trên đường đến đó điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Đầu tiên là nghĩ đến việc lúc đi cô quên nhắc nhở vị thần kia không được phá hoại đồ đạc trong tiệm. Mà thôi, không có cô bên cạnh giám sát thì dặn dò chẳng tác dụng gì. Đừng tưởng vị thần đó đã mấy ngàn mấy vạn tuổi rồi, thật ra anh ta vẫn còn đang trong giai đoạn nổi loạn tuổi dậy thì, nhỡ dặn xong anh ta càng phá thì không ổn chút nào. Tới khi về nhà phát hiện anh ta làm hỏng thứ nào thì trừ vào thực đơn của anh ta vậy.
Hứa Tâm An tưởng tượng dáng vẻ Tất Phương không được ăn món mà anh ta muốn liền la toáng lên, và dáng vẻ anh ta chống tay đỡ cằm, bĩu môi liếc xéo cô, cố tình tỏ vẻ bất mãn, không ngờ lại khiến cô bình tĩnh hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-tiem-co-quai/3187570/chuong-3-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.