Long Tử Vy đi rồi, tâm trạng của Hứa Tâm An bỗng chùng xuống, cô nằm dài trước bàn thu ngân ngơ ngẩn nhìn email trên máy tính.
“Làm gì thế?” Tất Phương gõ nhẹ vào đầu Hứa Tâm An.
“Tôi đang buồn, không biết viết thư thế nào để gửi cho cha đây.”
Tất Phương đưa điện thoại cho cô: “Gọi điện cho Tái Ngọc trước đã, nói cô ấy điều tra người tên Long Tử Vy đó. Nếu những lời của Long Tử Vy nói là thật, cô sẽ không còn muộn phiền về việc viết thư cho cha cô nữa. Hơn nữa, tôi thấy chuyện này chẳng có gì đáng để buồn rầu. Ông ấy nuôi cô lớn, ông ấy là cha cô, cô là con của ông ấy, có chỗ nào không đúng đâu? Cha mẹ ruột thịt của cô vẫn chưa tìm thấy, cô cũng chưa bao giờ gặp mặt họ, bây giờ lại có thêm một người bác, cô cũng đâu tổn thất gì. Có thêm một người giúp đỡ, không tốt hơn sao? Cô vớ được hời rồi muốn gì nữa.”
Nghe sao mà có lý thế này! Hứa Tâm An bĩu môi, có điều trong lòng vẫn xao động. Người cha luôn đối xử tốt và thương yêu cô, không ngờ lại là chú của cô.
“Năm đó cha nhận nuôi tôi, vì vậy mà đến giờ vẫn chưa kết hôn. Ông ấy hy sinh vì tôi quá nhiều.” Hứa Tâm An càng nghĩ càng đau lòng.
Tất Phương nằm dài trên bàn, mặt đối mặt nhìn cô: “Này, sao cô lại đa sầu đa cảm như thế. Vậy sau khi tôi chết, cô có đau lòng vì tôi không?”
Nước mắt Hứa Tâm An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-tiem-co-quai/3187553/chuong-5-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.