“Nửa tháng sao?” Quả nhiên, Tất Phương đoán không sai.
“Ừm, hắn ta có đến đây mấy lần, rôi cũng không nhớ rõ lắm, có lẽ tầm ba bốn lần gì đó. Nhưng không phải lần nào tôi cũng thấy hắn ta, vì thỉnh thoảng tôi cũng hay ra ngoài toàn bộ tìm đồ ăn, nên có thể hắn còn đến nhiều nơi hơn thế nữa. Tuy nhiên, tôi nhìn thấy, mỗi lần hắn ta đến đều để lại vài món đồ, vẽ gì đó lên trên tường và mặt đất. Cũng từng có một người đàn ông đến cùng hắn ta, lúc đó tôi vội vã trốn đi, không dám nhìn kỹ. Chỉ nhìn thấy hắn dẫn người khác đến đúng một lần, bình thường chỉ có mỗi mình hắn. Hơn một tuần sau, người đó không đến nữa. Rồi vào một đêm nọ hắn ta đột nhiên lại đến, đi khắp nơi quan sát rồi bỏ đi. Ngày hôm sau thì cô xuất hiện, giống như ma “Xoẹt” một cái từ trên trời rơi xuống. Tôi tò mò lên lên xem thử, không ngờ bị pháp thuật đả thương, ngã tại chỗ không nhúc nhích được gì cả.
Hứa Tâm An hỏi: “Lúc đó anh đang ở trạng thái nguyên hình sao?” Nếu lúc ấy Chuột ở trạng thái hình người béo ục thế này thì chắc chắn cô đã phát hiện ra rồi, nhưng có khi lúc đó cô không nhìn thấy vì hoảng quá, chỉ lo việc trốn chạy không chú ý thứ gì cả.
“Ừm, là nguyên hình.” Khi Chuột béo nói đến chuyện có hơi ngại ngùng, “Tôi chỉ có đạo hạnh hơn ba trăm năm, tu vi chưa đủ, hóa thành hình người trong thời gian dài sẽ rất mệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-tiem-co-quai/3187547/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.