Type: Triển Tiểu Miêu 
Căn phòng rất lớn, tất cả các vật dụng đều bằng gỗ, sàn gỗ, bàn gỗ, tủ gỗ, trông rất mộc mạc. Trên chiếc bàn dài sát tường, có đặt một cái lư hương, hương khói vấn vít lượn lờ lan tỏa khắp phòng khiến người ta cảm thấy dễ chịu, Hứa Tâm An bất giác hít vài hơi. 
“Ngồi đi.” Cao Kiến Nghiêu đưa tay mời, giọng nói và động tác đều rất có khí chất. 
Hứa Tâm An và Long Tử Vy cùng ngồi xuống. Hà Nghĩa và Đổng Khê đứng ở hai bên trái phải của Cao Kiến Nghiêu, hai tay giao nhau đặt trước bụng, thái độ và tư thế rất cung kính. Có một chàng trai bước vào, cúi đầu vừa nhanh vừa khẽ đặt mêm trà có ấm và cốc lên bàn, châm trà đặt trước mặt Cao Kiến Nghiêu, Hứa Tâm An và Long Tử Vy, sau đó nhìn Hứa Tâm An và Long Tử Vy làm tư thế “Xin mời dùng”, rồi xoay người cúi đầu trước Cao Kiến Nghiêu, lùi về sau vài bước rồi ra khỏi phòng. 
Từ đầu đến cuối chàng trai đó không nói một câu nào chỉ có âm thanh rót trà vào cốc mà thôi. Sắc mặt Hà Nghĩa và Đổng Khê thản nhiên như không, dường như đã quen với tình cảnh này từ lâu. Cao Kiến Nghiêu đợi chàng trai đó rút đi mới lên tiếng: “Mời dùng.” 
Chỉ hai từ mà ngập tràn khí thế, khiến người khác không muồn cũng phải uống vài ngụm. Hứa Tâm An vừa uống trà vừa suy nghĩ, nên nói với Tất Phương, anh xem người ta kìa! Cảnh tượng này, khí chất này, trên người hiện rõ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-tiem-co-quai/3187541/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.