Typer: Triển Tiểu Miêu
Ngày hôm sau Hứa Tâm An dậy từ sáng sớm, cô thấy đêm qua mình ngủ rất ngon, ăn sáng với Đổng Khê xong hai người cùng nhau đến sân bay.
Hai cha con gặp nhau, cảnh tượng không những hết sức cảm động mà còn đẫm nước mắt hơn cả những bộ phim cẩu huyết ở khung giờ Vàng tám giờ tối. Cha Hứa ôm chầm con gái khóc bù lu bù loa, Hứa Tâm An vỗn dĩ đỏ hoe đôi mắt, không ngờ nhìn cha cô khóc ghê như vậy cô liền thấy trươc mắt tối đen. Thấy Đổng Khê với bộ mặt nhịn cười bên cạnh, cô lại càng thấy ái ngại vô cùng, đành vừa vỗ vào lưng cha an ủi vừa nói: “Cha tôi dễ xúc động lắm.”
Cha Hứa khóc xong cũng thấy hơi bối rối, ông kéo tay con gái, lòng có rất nhiều lời muốn nói mà không biết phải bắt đầu từ đâu.
Đổng Khê cười nói: “Về nhà trước đã, có gì từ từ nói.”
“Đúng đó, chúng ta về nhà đi.” Hứa Tâm An khoác tay cha, vui mừng khôn xiết. “Xe của Đổng Khê đậu dưới bãi, chúng ta về nhà trước đã.”
Lúc này Long Tử Vy và Huỳnh Thiên Hạo đang đứng trước cửa tiệm của Trần Bách Xuyên. Cửa tiệm này đã lâu không mở cửa, bụi bặm giăng kín trong ngoài, trên các giá hàng đều có khăn che phủ, các món hàng vẫn còn trên giá. Nhìn có vẻ năm xưa Trần Bách Xuyên không có ý định thanh lý hết đồ trong tiệm, vẫn giữ y nguyên mọi thứ chỉ không tiếp tục kinh doanh nữa thôi. Trong tiệm có bày trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-tiem-co-quai/3187526/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.