Mọi người nhìn thấy dưới chiếc bình là một chiếc lồng rất lớn, trong đó có một người đang bị nhốt, dựa vào lồng sắt nhắm mắt ngủ say. 
“Cha.” Hứa Tâm An gọi to, Long Tử Vy kéo cô lại, chỉ sợ cô xúc động chạy đến đó. 
Chiếc bình bùa chú đó không hề có sợi dây treo nào mà nó tự bay lơ lửng trong không trung. Còn chiếc lồng sắt treo phía dưới thì nhìn có vẻ nguy hiểm hơn nhiều, một khi rơi xuống nhất định sẽ vỡ tan. 
“Tất Phương, cha tôi.” Hứa Tâm An kéo tay Tất Phương. Chiếc bình và lồng sắt treo rất cao, bên cạnh không có chỗ nào để leo lên đó được, chỉ có thể bay lên mới có thể cứu cha Hứa xuống. 
Tất Phương không hề nhúc nhích, cũng không lên tiếng, sắc mặt anh ta rất khó coi. 
Không khí trong động vô cùng nặng nề. 
“Tứ hồn trận.” Phương Thư Lượng đột nhiên lên tiếng. Hứa Tâm An nhìn theo, thấy dưới đất ở nơi xa có vẽ một trận pháp khổng lồ hình dạng phức tạp, ở hướng Đông Tây của trận pháp đó có đặt hai bình nhỏ. Cô nhận ra hình như là bình Dẫn hồn. 
Tứ hồn trận ở đây, nhưng chỉ có hai hồn. 
Lúc này Quách Tấn chỉ về hướng kia: “Trần Bách Xuyên đang ở đó.” 
Ở nơi cách Tứ hồn trận không xa, Trần Bách Xuyên đang ngồi chính giữa trận pháp, vẻ mặt như người đã chết, hắn ta điên dạ ngồi đó, ngơ ngác, dường như hoàn toàn không biết hàng loạt tiếng động lúc nãy là gì. 
“Không nhìn thấy Đổng Khê.” Phù 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-tiem-co-quai/3187505/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.