Chương trước
Chương sau
Tiểu vương tử nhà Tại Trung và Duẫn Hạo ngày một khỏe mạnh trưởng thành, hiện tại đã được hơn 10 tháng, đôi mắt to tròn, cái mũi tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng, làn da trắng như sữa, khuôn mặt bánh nhân đậu, hoàn toàn chính là kết tinh hoàn mỹ nhất từ Tại Trung và Duẫn Hạo.

Du Nhi tiểu vương tử vẫn chưa biết đi, thấy Du Nhi sắp tròn một tuổi, Duẫn Hạo và Tại Trung quyết định dạy Du Nhi tập đi.

“Chồng yêu à, hay là đợi Du Nhi lớn thêm chút nữa hẵng dạy con tập đi, con còn nhỏ như vậy.” Tại Trung lo lắng Du Nhi sẽ té ngã, luyến tiếc để cho tiểu bảo bối bước đi bước đầu tiên.

“Từng đứa nhỏ đều phải bước đi bước đầu tiên mà, đã đến lúc rồi.” Duẫn Hạo vừa nói vừa ôm lấy Du Nhi từ trong nôi ra, đỡ lấy thân mình nho nhỏ của Du Nhi, để cho bé đứng trên đất.

Hiển nhiên, Du Nhi vẫn không hiểu được ý đồ của daddy, khuôn mặt nhỏ xíu ngơ ngác nhìn quanh.

“Duẫn Hạo, em thấy hay là thôi đi. Chờ Du Nhi lớn thêm một chút hẵng học đi cũng không muộn mà.” Tại Trung lo lắng nói.

“Vợ yêu, cưng mềm yếu quá. Nếu để càng lâu thì đối với Du Nhi của chúng ta chẳng lợi chút nào.”

Dù trăm ngàn bàn lần không muốn nhưng Tại Trung không thể không thừa nhận Duẫn Hạo nói có lý: “Vậy được rồi, bất quá chúng ta phải trông chừng, đừng để cho Du Nhi ngã.”.

“Ha ha, vợ yêu à, không đứa bé nào là không té ngã khi học di cả.” Duẫn Hạo nói xong, đem tầm mắt chuyển trên người Du Nhi, “Con, daddy biết con dũng cảm nhất, đừng để cho daddy thất vọng nga!”.

Duẫn Hạo buông Du Nhi ra, hắn và Tại Trung đều đứng cách Du Nhi hai bước chân. Nhưng Du Nhi chính là không dám đi, ngơ ngác đứng tại chỗ.

“Du Nhi, đi nào, đến chỗ daddy đi.” Duẫn Hạo giơ hai tay ra vẫy Du Nhi, ý bảo bé con đi đến chỗ hắn.

“Du Nhi, papa cũng ở đây.” Tại Trung cũng cổ vũ Du Nhi.

Tiểu bảo bối do dự, bất quá vẫn dũng cảm bước đi bước đầu tiên, đương nhiên là bé con không đi được, té uỵch một cái xuống đấtt, đau đến oa oa khóc lớn.

Duẫn Hạo thấy thế vội vàng chạy đến ôm lấy Du Nhi, an ủi tiểu bảo bối. “Du Nhi không khóc không khóc nga, Du Nhi nhà mình thực dũng cảm, là em bé ngoan nha.”

Cái gọi là kinh hỉ chính là khi ngươi không hề chuẩn bị mà phát sinh việc vui.

“Đau! Cha, đau!” Tuy rằng vẫn chưa rõ ràng, nhưng Duẫn Hạo lẫn Tại Trung đều rành mạch nghe được từ cái miệng nhỏ nhắn của Du Nhi phát ra những từ này.

“Cục cưng, con nói cái gì?” Duẫn Hạo không dám tin hỏi Du Nhi. Duẫn Hạo đã tưởng tượng vô số lần cảnh tượng được nghe Du Nhi lần đầu tiên gọi hắn là cha, không nghĩ tới nó lại đến đột ngột như vậy, thật là ngoài ý muốn.

“Cha, đau! Ô ô ô ô……” Du Nhi dùng thanh âm trẻ con lập lại một lần lời nói mới rồi.

Duẫn Hạo kích động một phen đem Du Nhi ôm ở trong lòng: “Ngoan bảo bối, con đã biết gọi cha rồi, daddy thật sự  rất cao hứng. Có phải đầu gối rất đau không, daddy giúp con xoa xoa nga.”

Nghe thấy Du Nhi mở miệng nói chuyện, Tại Trung cũng rất kích động, nhưng Tại Trung trong lòng vẫn là có một tia tiếc nuối: Vì cái gì Du Nhi lại gọi Duẫn Hạo trước mà không phải là gọi cậu trước chứ?

Là một ông chồng tốt, Duẫn Hạo đương nhiên không vì nguyên nhân này mà quên mất vợ yêu, hắn nhìn thấy ngay vợ hắn đang không vui.

“Vợ yêu, cưng làm sao vậy nha? Có phải đang ghen tỵ không?”

“Anh biết rõ còn cố hỏi. Du Nhi gọi anh là cha, đương nhiên là anh cao hứng rồi, còn em thì sao chứ?” Tại Trung đột nhiên giở tính con nít ra.

Duẫn Hạo cười lắc lắc đầu, sau đó nói với tiểu bảo bối trong lòng: “Bảo bối, con mau gọi papa đi, nếu không papa sẽ giận đó.”

Du Nhi như là nghe hiểu được nhìn chằm chằm Tại Trung, sau đó vươn đôi tay nhỏ bé muốn Tại Trung ẵm.

Dù cho Du Nhi vẫn chưa mở miệng gọi Tại Trung, nhưng Tại Trung sao có thể  giận con vì chuyện này. Vì thế, Tại Trung cũng vươn cánh tay chuẩn bị bế Du Nhi. Nhưng ai ngờ –.

“Mẹ, ôm một cái! Mẹ, ôm!” Du Nhi kêu lên, chính là lúc này đây, bé không phải gọi cha, mà mẹ?

Hai vợ chồng đồng thời ngây ngẩn cả người: Du Nhi vừa rồi mới gọi Tại Trung là mẹ sao?

Du Nhi thấy Tại Trung không để ý tới bé, lại bảo một lần: “Mẹ, ôm một cái!”

“Vợ yêu, Du Nhi đang gọi cưng đấy!” Duẫn Hạo vừa nói vừa nhịn cười, Du Nhi thế nhưng lại gọi Tại Trung là mẹ, Tại Trung luôn luôn tự xưng là papa nga, dù cho Du Nhi là do cậu mang nặng đẻ đau.

“A? Nga” Tại Trung lúc này mới phục hồi tinh thần lại, từ trong tay Duẫn Hạo tiếp nhận Du Nhi.

Được Tại Trung ôm ở trong tay, Du Nhi kêu càng thêm hăng say,“Mẹ, mẹ.”.

Tại Trung buồn bực: “Con a, papa là cha của con, không phải là mẹ, ngoan, gọi cha đi.”

“Mẹ, mẹ.” Du Nhi càng kêu càng hăng.

Tại Trung bị đả kích, một bụng hỏa không thể phát tiết lên Du Nhi, đương nhiên là đem mục tiêu chuyển hướng sang Duẫn Hạo: “Trịnh Duẫn Hạo, anh mau khai thật đi, có phải anh dạy Du Nhi gọi mẹ không?”

“Cái gì? Vợ yêu, oan uổng cho anh quá. Sao lại lại phải làm như vậy chứ?” Duẫn Hạo vội vàng xua tay phủ nhận.

“Vậy sao Du Nhi lại gọi em là mẹ? Nhất định là anh dạy.”

“Vợ yêu đại nhân, anh thật sự không có a. Không tin thì cưng có thể hỏi Du Nhi mà, dù sao tiểu gia hỏa này đã có thể nói rồi.”

“Du Nhi, con nói cho papa , có phải hay không daddy dạy con gọi mẹ không?”

Tại Trung đánh giá quá cao năng lực lý giải của Du Nhi, bé con kia căn bản nghe không hiểu Tại Trung đang hỏi cái gì, nhưng vẫn là gật gật đầu.

Núi lửa bùng nổ!

“Trịnh Duẫn Hạo, anh còn không thừa nhận? Du Nhi cũng gật đầu kìa.”

Duẫn Hạo nhìn Tại Trung đang bùng phát cơn thịnh nộ, nhìn lại đứa con đang trưng ra vẻ mặt vô tội: “Du Nhi a, lần này daddy bị con hại thảm rồi, daddy nhảy vào Hán giang cũng rửa không sạch.”

“Hừ! Anh rất đáng giận.” Tại Trung khẳng định Duẫn Hạo là chủ mưu xúi giục con làm chuyện xấu.

“Vợ yêu, anh bị oan thật mà. Anh có thể thề, anh không có làm.”

“Vậy ý của anh là con đang nói dối à, con còn nhỏ như vậy, sao mà biết nói dối hả?”

“Anh cũng không phải ý tứ này. Nhưng mà, vợ yêu, cưng không thể ép anh thừa nhận chuyện mà anh không có làm đi. Hơn nữa, Du Nhi gọi cưng là mẹ, so với không gọi gì chẳng phải tốt hơn sao.”

“Anh!” Tại Trung tức giận muốn dậm chân,“Em là đàn ông, sao lại gọi là mẹ chứ?”

“Nhưng mà Du Nhi cho rằng cưng là mẹ nó a, cưng không thể làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của một đứa trẻ được nga.”.

“Em……”.

“Vợ yêu, không bằng như vậy đi, cứ từ từ rồi chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng sửa chữa lại thói quen cho Du Nhi nhé.” Duẫn Hạo cẩn thận đề nghị.

Còn có biện pháp này sao? Cũng tạm được đi. Tại Trung đành phải tạm thời cam chịu cách xưng hô này, nhưng mà cậu không biết, thói quen sao có thể sửa được dễ dàng, từ đó về sau, Du Nhi chỉ biết gọi Tại Trung là mẹ, vô luận dạy như thế nào cũng không sửa được.

Du Nhi một tuổi. “Mẹ, Du Nhi muốn ôm một cái.”

Du Nhi hai tuổi.  “Mẹ, ngày mai là hôn lễ của bác Hi công chúa và chú Canh, Du Nhi muốn ăn mặc đẹp đẹp.”

Du Nhi ba tuổi.“Mẹ, chú Tú Tú và chú Hữu Thiên cũng muốn kết hôn, Du Nhi khi nào thì có thể kết hôn a?”

Du Nhi bốn tuổi. “Mẹ, vì cái gì cha luôn ôm mẹ vậy? Mẹ đâu phải là em bé đâu.“

Du Nhi năm tuổi. “Mẹ, cha nói trong bụng mẹ có một em gái, Du Nhi phải làm anh, phải không?”

……

Mẹ thì mẹ đi, người một nhà ở bên nhau vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất!

The end
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.