“Trịnh Duẫn Hạo chết tiệt, còn nói cái gì mà mỗi đêm đều đến, mới kiên trì được có ba ngày đã bỏ cuộc, căn bản là không có thành ý, muốn tôi tha thứ cho anh cái kiểu gì!” Tại Trung ngồi trên giường hờn dỗi.
Buổi tối mấy ngày nay, Duẫn Hạo trừ bỏ sám hối với Tại Trung, còn nói rất nhiều về chuyện giữa hắn và Toàn Trí Hiền. Tại Trung đã biết Duẫn Hạo đối với Toàn Trí Hiền hoàn toàn là cảm giác sùng bái, ở trong lòng cậu thừa nhận là cậu đã hiểu lầm quan hệ của bọn họ, nhưng đây không có nghĩa là cậu đã tha thứ cho Duẫn Hạo, bởi vì cậu vẫn không thể quên được cái tát kia.
“Đêm nay Duẫn Hạo không đến, có nghĩ là anh ta muốn bỏ cuộc sao?” Trong đêm khuya tĩnh lặng, Tại Trung lại bắt đầu miên man suy nghĩ .
Tại Trung nhìn chằm chằm vào phiến cửa sổ kia, một chút gió thổi nhẹ qua cũng khiến cho tim cậu đập nhanh hơn, nhưng thủy chung vẫn không thấy được thân ảnh người kia.
“Không phải anh ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngã chết mất tiêu rồi chứ?” Tại Trung bị suy nghĩ này của mình dọa sợ chết khiếp, hốt hoảng nhảy xuống giường, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống xung quanh, thế nhưng bất kể cái gì cũng không thấy.
Tại Trung lại quay trở về trên giường bệnh, tiếp tục lầm bầm lầu bầu: “Anh ta đúng là đồ đáng ghét, đúng là đồ trứng thúi, còn nói cái gì mà tuyệt đối sẽ không buông tay, đồ nói dối.” Tại Trung cuộn mình vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-ta-suat-lao-cong/2194053/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.