Ấn nút nhận cuộc gọi, Tại Trung cầm điện thoại đặt ở bên tai, không nói gì.
Điện thoại được nhận, Duẫn Hạo kích động đến thiếu chút đánh rơi cả di động cầm trong tay. Cố gắng gìm lại tâm tình kích động, Duẫn Hạo hét to vào trong máy: “Alô! Alô! Là Tại Trung phải không? Nói chuyện đi! Có phải là Tại Trung không?”
Đầu dây bên kia Tại Trung vẫn không nói gì.
“Tại Trung, anh có thể cảm nhận được chính là em, nếu em không muốn nói chuyện với anh, em có thể không nói, nhưng anh van em hãy phát ra một chút thanh âm, để cho anh biết em vẫn ổn, có được không?”
Như cũ trầm mặc!
Duẫn Hạo lo lắng vạn phần, nhưng chỉ cần Tại Trung không cắt điện thoại, hắn còn có hy vọng: “Tại Trung, xin lỗi em! Là anh khiến em tổn thương, anh đúng là điên rồi mới có thể làm ra chuyện như vậy. Từ đầu đến cuối, người anh yêu chỉ có mình em. Tại Trung, cho anh một cơ hội. Anh thật sự không thể không có em.”
Tại Trung lấy tay gắt gao bịt miệng mình, không để Duẫn Hạo nghe được tiếng khóc của cậu.
Dù cho không nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến thanh âm gì, nhưng Duẫn Hạo có thể cảm nhận được Tại Trung đang khóc.“Tại Trung, đừng khóc! Anh đã từng nói anh sẽ không bao giờ để cho em khóc nữa, nhưng anh đã không làm được, anh đúng là thằng tồi!”
“Tôi…” Tại Trung do dự không biết có nên nói chuyện hay không.
“Tại Trung, em muốn nói gì?” Duẫn Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-ta-suat-lao-cong/2194038/chuong-22.html