Không gian khép kín khiến cảm xúc bị ép chặt đến không còn khe hở, không thể nào tìm được cơ hội thích hợp mở miệng bày tỏ.
Thậm chí Trịnh Thư Ý còn không biết phải trả lời Thời Yến như thế nào.
Anh không nói lời nào, chỉ đứng đó nhìn Trịnh Thư Ý.
Rõ ràng anh là người động mồm trước, nhưng người khăng khăng chờ câu trả lời cũng là anh.
Trước ánh nhìn chăm chú của Thời Yến, cô không thể tiếp tục duy trì sự im lặng được nữa.
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng hô hấp cũng bị mất hút, nhưng nhịp tim đập bên tai Trịnh Thư Ý lại càng trở nên phóng đại, vang lên “thình thịch thình thịch”, mỗi lúc một lớn hơn. Nơi đó dường như đã đập quá nhanh nên không thể nào cung cấp đủ máu, ngay cả ô xi để hô hấp cũng dần dần không đủ, cả người cô bắt đầu lâng lâng.
Cổ họng Trịnh Thư Ý bỗng thấy ngưa ngứa.
Cô muốn đưa tay ấn vào lồng ngực, muốn ra lệnh cho nó đừng nhảy loạn lên thế nữa, để cô còn có chút lý trí mà trả lời câu hỏi của Thời Yến.
Nhưng hết thảy đều không nằm trong lòng bàn tay của cô.
Thậm chí cô bắt đầu mơ mơ màng màng mà nghĩ rằng, Thời Yến liệu có nghe thấy tiếng tim đang đập thình thịch của cô hay không.
Trong không gian tưởng chừng như im lặng đến vô tận, thang máy bỗng nhiên vang lên một tiếng, nhưng Trịnh Thư Ý lại không hề nghe thấy, cô cũng không hề nhận ra cảm giác lâng lâng ấy đã biến mất.
Đến khi cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-nham-tong-tai-duoc-chong-nhu-y/603450/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.