Sao anh lại cười thế?
Trịnh Thư Ý vô tình nhìn thoáng qua, cô có cảm giác giống như bản thân bị ánh mắt của anh lột sạch quần áo, mọi suy nghĩ, tâm tư đều bị lộ ra không sót một tí gì.
“Ồ?” Thời Yến nhìn cô, nhướng mày hỏi lại, “Bạn cũ ôn chuyện thật à?”
Trịnh Thư Ý chột dạ sờ sờ đầu mũi, cất giọng khô khốc thừa nhận, “Đúng thế.”
Thời Yến từ tốn gật đầu, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, “Tôi còn tưởng em đi xem mắt ấy chứ.”
Quả nhiên.
Lão này bị gì vậy, cô giấu thế mà cũng bị anh nhìn ra.
Hơn nữa, Trịnh Thư Ý lại có cảm giác dường như anh không được vui cho lắm.
“Xem mắt gì chứ? Làm sao em có thể đi xem mắt được, anh nói đùa đấy à.” Trịnh Thư Ý còn nói tiếp, “Anh không thấy hôm nay là cuối tuần hả? Em chỉ đi gặp bạn cũ ôn chuyện thôi.”
Thời Yến không nói gì, chỉ nhìn cô đăm đăm, giống như là đang chờ cô nói thật.
Một hồi lâu sau, người đối diện chỉ đảo tròng mắt mà không nói gì.
“Ôn chuyện à…” Thời Yến hờ hững nói, giọng thì lại lạnh như băng, “Vậy là em rảnh lắm nhỉ.”
“…”
Khi anh nói những lời này, Trịnh Thư Ý quả thật tức muốn chết.
Nếu là người khác thì cô đã đi một nước không thèm quay lại đấy. Nhưng mà người nói lời này lại chính là Thời Yến.
Thời Yến là ai cơ chứ?
Anh chính là người không bao giờ nói chuyện một cách bình thường, mà chúng ta phải hiểu ngược lại những gì anh nói.
Cho nên khi nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-nham-tong-tai-duoc-chong-nhu-y/603447/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.