Trong phòng ăn nhỏ nhưng khá ấm áp, Trịnh Thư Ý chỉ bật một cây đèn đứng. Cô ngồi bên bàn ăn, ngây ngốc nhìn tô mì tôm nóng hôi hổi trước mặt mình.
Sau đó, cô bỗng bật cười thành tiếng.
Mọi phiền muộn khi gặp Nhạc Tinh Châu đều bị quét sạch, thay vào đó chính là cảm giác vui vẻ khó kiềm chế.
Đây mà là mì ư?
Đây là tấm lòng của Tiểu Yến đấy!
Dĩ nhiên, nếu như không bỏ hành thì càng thêm hoàn mỹ.
Bụng Trịnh Thư Ý đã réo vang ầm ĩ nhưng cô vẫn cố nhịn, gắp hết hành ra trước cái đã.
Nhưng ăn được hai đũa, cô lại dừng tay, suýt chút nữa cô đã quên mất một chuyện quan trọng.
Thế là cô đặt đũa xuống, cầm điện thoại chụp một tấm hình gửi sang cho Thời Yến.
Trịnh Thư Ý: Cám ơn tình yêu của ông chủ.
Vừa gửi tin đi, Trịnh Thư Ý chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng thu hồi tin nhắn, chỉnh sửa lại một lần.
Trịnh Thư Ý: Cám ơn ông chủ đã thương xót.
Trịnh Thư Ý: Em sẽ ăn thật ngon miệng.
Trịnh Thư Ý: Bắn tim.gif
Đêm đã khuya, ngay cả gió cũng đã ngừng thổi, trong thư phòng yên tĩnh đến nỗi giống như dòng thời gian đã được bấm tạm dừng.
Nếu điện thoại không liên tục rung lên như thế.
Thời Yến tì nửa người lên bàn, tháo mắt kính xuống, xoa xoa sống mũi, cúi đầu nhìn lướt qua điện thoại.
Trên màn hình khóa, tin nhắn của Trịnh Thư Ý không ngừng hiện lên.
Anh tiện tay cầm điện thoại bấm xem tấm hình kia.
Dưới ánh đèn mờ ảo, bên dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-nham-tong-tai-duoc-chong-nhu-y/603439/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.