Ánh đèn sau xe trở thành những vệt sáng le lói trong màn mưa, rồi dần dần biến mất tăm.
Mưa tạnh, người trong bữa tiệc cũng đã rời đi hết.
Nhân viên bãi đỗ xe và nhân viên gác cửa kiểm tra khắp nơi, nhân viên vệ sinh cầm cây lau nhà vẽ lên những vệt nước trêи sàn nhà. Từng cơn gió lạnh thổi tới, cuốn theo vài chiếc lá khô bay đến bên chân Trịnh Thư Ý.
Cô lại giữ chặt khăn quàng cổ. Trong đêm tối lạnh lẽo, cô không biết nên giận Thời Yến chưa từng gặp mặt hay là nên giận Nhạc Tinh Châu nữa.
Cuối cùng, đồng hồ treo tường gõ vang tiếng chuông báo hiệu mười hai giờ, một chiếc xe quen thuộc chầm chậm chạy đến, dừng trước cổng, ngay sau đó, Nhạc Tinh Châu đội mưa bước xuống xe.
Không chờ anh ta mở miệng, Trịnh Thư Ý đã dầm mưa chạy tới nhào vào lòng anh ta, ôm tay anh ta làm nũng.
“Em sắp chết rét tới nơi rồi nè!”
Nhạc Tinh Châu dỗ cô lên xe, sau khi thắt dây an toàn cho cô thì nghiêng người xoa đầu cô, “Xin lỗi em, mưa to quá anh không nhìn rõ nên rẽ nhầm ngã ba, đi vòng một vòng lớn mới đến được đây.”
Nghe giọng nói dịu dàng của Nhạc Tinh Châu, chút tủi thân của Trịnh Thư Ý đã biến mất sạch, ngược lại lại cảm thấy có lỗi với anh ta, cô dịu dàng đáp lại, “Em chỉ thuận miệng nói thế thôi, hôm nay thế nào anh? Anh có vui không?”
Nhạc Tinh Châu cầm vô lăng, thở dài một hơi, “Bạn gái không ở bên anh thì sao anh có thể vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-nham-tong-tai-duoc-chong-nhu-y/260225/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.