Dưới đại đa số tình huống, nhìn người mình yêu vì mình mà ghen chính là một loại tình thú nho nhỏ.
Trong cuộc sống thường ngày, chuyện này giống như là sự minh chứng tốt nhất cho thấy đối phương đang quan tâm đến mình, còn có thể nếm được vị ngọt đặt biệt trong cơn ghen, vì thế có rất nhiều người ghen đến không biết mệt.
Nhưng Thời Yến lại không muốn.
Dù cho đây chỉ là một việc nhỏ, ngay cả hiểu lầm cũng không được tính, nhưng cảm giác tủi thân, và quá trình khi nỗi chua sót lan tràn khắp cơ thể ấy, anh tuyệt đối không muốn để Trịnh Thư Ý trải nghiệm nó.
Có lẽ là bởi vì anh hiểu rất rõ cảm giác này.
Còn Trịnh Thư Ý lại không nghĩ nhiều đến thế.
Khi nghe Thời Yến nói như thế, cơn giận đang bốc khói ngùn ngụt ra bên ngoài bỗng chốc tan biến thành mây khói, hóa thành dòng chảy ngọt ngào chạy thẳng vào đáy lòng cô.
"Anh đừng có nói bậy, ai ghen chứ." Khóe môi Trịnh Thư Ý cong lên không cách nào ngăn lại được, nhưng cô vẫn còn rất mạnh miệng, "Em là em tiếc cho cái áo anh thôi, nhìn là biết áo đắt tiền rồi, cứ để trơ ra cho người ta phá hư như thế."
Thời Yến nhìn cô, đang định nói thì điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Thời Yến đảo mắt qua nhìn người gọi đến liền bắt máy.
Là điện thoại của Tống Nhạc Lam.
"Em đang làm gì đấy?"
Thời Yến, "Em ăn cơm."
Tống Nhạc Lam, "Ăn ở nhà hả?"
Thời Yến, "Ở ngoài."
Tống Nhạc Lam "À" một tiếng, "Ăn cùng Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-nham-ban-trai-duoc-chong-nhu-y/1752841/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.