Không khí trong căn phòng thay đồ nhỏ hẹp dường như đã bị đông cứng, đóng băng Trịnh Thư Ý, khiến cô không thốt nổi nên lời.
Không phải là do cô không có gì để nói, mà là do… Quan Tế đang đi sang đây.
Khu thay đồ này bao gồm bảy, tám phòng thay đồ nhỏ bên trong, không khép kín, chỉ ngăn cách bởi một lớp màn cửa dài chưa đến mét bảy.
Quan Tế đứng bên ngoài, vừa lướt mắt nhìn là đã nhìn thấy đầu của Thời Yến, nhưng lại không thấy Trịnh Thư Ý đã bị màn cửa che khuất.
“Cậu xong chưa?”
Quan Tế đứng bên ngoài, chỉ cách một tấm rèm cửa.
Trịnh Thư Ý cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đại não không kịp phân tích, cô nín thở lại theo bản năng, không dám lên tiếng, không dám để người đứng ngoài phát hiện ra mình.
Tựa như hai người đang lén lút gian díu với nhau vậy.
“Chưa xong.” Thời Yến quay đầu nhìn Quan Tế, “Cậu hối cái gì hả?”
Trịnh Thư Ý dán sát vào lồng ngực anh, anh vừa cất tiếng là cô liền cảm nhận được sự rung động ở ngay trước ngực anh.
Một giây sau đó, Trịnh Thư Ý cũng có cảm giác tê dại khó hiểu.
Quan Tế đang định nói tiếp, cất bước về phía bên này.
Ở bên kia, Tất Nhược San đã thay đồ bảo hộ đi ra.
Cô bước tới, nhìn một vòng quanh phòng rồi nói, “Anh Quan à, cái dây lưng này bị sao thế? Tôi không thắt được.”
Tất Nhược San vừa nghịch sợi dây lưng vừa đi về phía bên này, Quan Tế không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-nham-ban-trai-duoc-chong-nhu-y/1752812/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.