Trịnh Thư Ý: Mày đoán xem anh ta nói gì?
Tất Nhược San: Hả? Nói gì à? Không đành lòng để mày ăn lẩu một mình hả?
Trịnh Thư Ý: Thằng cha ấy nói không đành lòng để tao vào bệnh viện tâm thần:).
Trịnh Thư Ý: Lúc đó lão nhìn tao chằm chằm, rồi còn nói “Tượng vàng Oscar” nữa chứ!!!
Trịnh Thư Ý: Mày nghe đi! Đây là tiếng người hả??
Tất Nhược San: Đồ đàn ông thối, đồ mạnh miệng.
Tất Nhược San: Có ai lại đành lòng bỏ rơi Trịnh Thư Ý, người khai sáng vẻ đẹp của loài người chúng ta chứ.
Trịnh Thư Ý: Mày nói đúng đó.
Tất Nhược San: Cưới nhớ mời tao đấy.
Trịnh Thư Ý: Ừ, không quên mày đâu.
Trong lúc Trịnh Thư Ý trả lời tin nhắn của Tất Nhược San, chiếc xe đang chạy về phía đại lộ.
Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Thời Yến ngồi bên ghế lái, đang định mở miệng thì điện thoại Thời Yến lại vang lên.
Trịnh Thư Ý đành cất điện thoại vào, cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ liên tục lùi về phía sau, tốc độ xe rất nhanh, Thời Yến nhìn đường, tựa như không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, mặc kệ nó đổ chuông.
“Này…”
Chờ một lát, ngón tay Trịnh Thư Ý lại rục rịch, chỉ chỉ điện thoại đặt trêи bảng điều khiển, “Điện thoại anh reo mãi kìa, nếu anh không nhận được thì em…”
Thời Yến nhướng mày, thuận miệng đáp, “Là cháu gái tôi.”
Trịnh Thư Ý đổi giọng ngay, “Vậy em tắt giúp anh nhé.”
“…”
Thời Yến nghiêng đầu liếc nhìn Trịnh Thư Ý.
Vẻ mặt cô vô cùng thản nhiên, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-nham-ban-trai-duoc-chong-nhu-y/1752808/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.