Márquez đã từng nói, khi một người phụ nữ quyết định theo đuổi một người đàn ông, không có bức tường nào mà cô ấy không thể vượt qua, không có pháo đài nào mà cô ấy không thể lật đổ, cũng không cần phải lo lắng cô ấy không thể buông tay, vì ngay cả đấng toàn năng cũng không thể kiểm soát cô ấy.
Nếu thế thì bây giờ Trịnh Thư Ý đã gặp phải tường đồng vách sắt ư? Hay là núi đao biển lửa? Hay là cơn phẫn nộ của thượng đế?
Tất cả đều không phải, cô chỉ bị Thời Yến từ chối mà thôi.
OK.
Cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc thì sửa sang lại tóc rồi bước ra ngoài.
Lúc đẩy cánh cửa phòng thay đồ ra, cánh đồng cỏ rộng bát ngát đập vào mắt cô, vài ngọn cỏ lay động trong gió, một vài chú ngựa đang thong dong cúi đầu ăn cỏ.
Trịnh Thư Ý cài xong khuy áo, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy mấy đám mây đã tản đi, mặt trời dần buông xuống dưới đường chân trời, hàng ngàn tia sáng bừng lên cả một góc trời.
Dưới ánh nắng vàng ruộm, Thời Yến đứng bên cạnh một chú ngựa màu nâu đỏ, anh mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đen vừa đẹp mắt vừa tràn đầy năng lượng, còn lông ngựa đã được xử lý qua nên óng lánh như sa tanh.
Khung cảnh đẹp như tranh họa, vô cùng hài hòa.
Trịnh Thư Ý không nhịn được mà nhìn lâu thêm một chút.
“Xong rồi hả?” Quan Hướng Thành dắt một chú ngựa đi đến, cánh tay ông tì lên yên ngựa, quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-nham-ban-trai-duoc-chong-nhu-y/160542/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.