Đôi mắt của bác cả lập tức sáng lên.
Diệp Hoan và dì đều tái mặt.
“Em lấy đâu ra 200.000 chứ?”
Diệp Hoan tức đến run người.
Dì cũng vội vàng phủ nhận:
“Đúng vậy, Hoan Hoan nhà dì mỗi tháng được có mấy đồng tiền lương, đủ ăn đủ tiêu thôi!”
Tôi không rảnh tranh cãi với họ, chỉ đi tới cầm lấy điện thoại của Diệp Hoan, dựa vào ký ức sau khi chec để nhập chính xác mật khẩu mở khóa.
Tôi bấm vào Alipay, trên màn hình hiển thị số tiền trong tài khoản là 230.469,1 tệ.
Trước khi Diệp Hoan kịp phản ứng lại, tôi đã giơ điện thoại ra trước mặt bác cả.
Đôi mắt của vợ chồng bác cả lại sáng hơn nữa.
“Hoan Hoan, con không muốn giúp bác sao?”
Diệp Hoan vội vàng giật lại điện thoại, có chút xấu hổ nhìn mọi người.
“Không phải là con không muốn, chỉ là…”
Vừa rồi tôi đã hành động quá nhanh, khiến cho cô ta không tìm nổi lý do nào để từ chối.
Thấy Diệp Hoan khó xử, tôi lại hiểu chuyện mà chen lời:
“Bác ơi, chắc chắn Diệp Hoan sẽ cho bác vay, đều là người một nhà cả, sao có thể không hỗ trợ nhau được?”
Nói xong, tôi nhìn về phía Diệp Hoan, cố ý nói một cách mơ hồ:
“Diệp Hoan, em cứ chuyển tiền cho bác trước đi, đợi đến lúc bạn chị trả tiền thì chị sẽ chuyển lại cho em.”
Nghe thấy tôi nói như vậy, Diệp Hoan tưởng rằng cô ta chỉ tạm thời cho bác cả vay tiền, đành bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-nguoi-phuc-ta/3575660/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.