Đàm Dịch muốn kéo người không buông, nhưng cấp dưới đến nói vụ án có tiến triển mới.
"Đàm đội?"
Vẫn là thanh niên kia, cậu ta là cánh tay phải của Đàm Dịch, bắt gặp tiền bối của mình với một vẻ mặt kỳ quái...
Nói như thế nào nhỉ, như là có tật giật mình.
Cậu ta có chút sững sờ, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Đầu óc Đàm Dịch nhanh chóng vận hành, tìm bừa một lý do dẫn Lục Thận Hành theo bên mình, là chuyện ngày thường có chết cũng không làm.
Lúc này toàn bộ người trong đội đều giật mình.
"Đàm đội, người nọ là thái tử Lục thị, lỡ như không cẩn thận làm anh ta xây xát..."
"Tôi chịu trách nhiệm."
Một câu của Đàm Dịch đã chặn đứng hết thảy nghi vấn và băn khoăn của bọn họ.
Mọi người mang vẻ quái dị nhìn sang một người khác, khóe miệng xanh tím của đối phương câu lên, vẻ mặt vân đạm phong khinh, thậm chí còn bày ra dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ.
"..."
Đàm Dịch dẫn đội đến nhà người chết, y giao công tác thẩm vấn cho cấp dưới, bản thân ở bên ngoài đối mặt với Lục Thận Hành.
Tối lửa tắt đèn, trời giá rét, đến con mèo hoang cũng không có.
Lục Thận Hành nâng cổ tay lên, còng tay dưới ống tay áo lắc lư hai cái. "Đàm đội, các cậu làm việc như vậy à? Tự ý bắt giữ công dân tốt?"
Đàm Dịch hút thuốc, như là đụng phải chuyện không thể giải quyết được, cứng rắn nói: "Lục tiên sinh, xin lỗi."
Y dẫm lên đầu lọc thuốc, vẫn là câu nói kia, "Anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-ngay-cang-nho/942111/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.