Mưu Vân lại cãi nhau với Trần Dương. Cô rời nhà trốn đi, vô thức tìm tới Nghiêm Thư, việc này đã thành thói quen của cô.
Quen rằng Nghiêm Thư vẫn ở tại đó chờ mình.
Mưu Vân đứng ở cửa do dự một hồi mới gõ lên, mở cửa là một cô gái xa lạ cô chưa từng gặp qua, hẳn là mới vừa dọn tới đây.
Lúc tiến vào cô nói: “Cảm ơn.”
Cô gái kia đi về phía phòng của mình, thấy Mưu Vân đi theo phía sau, lúc quay đầu lại có chút cảnh giác.
Nhìn thấy cô gái nọ vào phòng Nghiêm Thư, Mưu Vân cũng giật mình. “Ngại quá, tôi muốn hỏi một chút, Nghiêm Thư sống ở đây…”
“Nghiêm Thư?” Cô gái kia ngắt lời cô, “Không có người như vậy. Tôi vừa chuyển đến không lâu, sống một mình.”
Mưu Vân ngẩn ra một chốc. Cửa đối diện mở ra, Trương Bình chuẩn bị lấy hàng chuyển phát nhanh nhìn thấy Mưu Vân, nhiệt tình nói: “Cô tới tìm Nghiêm Thư đúng không, anh ấy dọn đi từ lâu rồi.”
Mưu Vân sửng sốt, cô không biết mình đang mang vẻ mặt thế nào, cứng đờ xoay người xuống cầu thang.
Nhiều năm như vậy, cô nỗ lực chạy về phía trước từ trước nay không hề nghĩ tới người đàn ông yên lặng ủng hộ phía sau kia. Xem sự bao dung và che chở của đối phương là chuyện hiển nhiên, hơn nữa còn yên tâm thoải mái hưởng thụ.
Mưu Vân đứng ở đầu đường, xe cộ tới lui. Cô duỗi tay che mặt dụi thật mạnh, mình thật ích kỷ.
Nghiêm Thư, hy vọng anh hạnh phúc.
Hạnh phúc là mèo ăn cá, chó ăn thịt, siêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-ngay-cang-nho/942108/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.