Lễ Tình Nhân hôm nay đâu đâu cũng tỏa ra hương vị của tình yêu, không chỉ có hoa hồng mà đến khách sạn cũng tăng giá. Lúc trả tiền, Lục Thận Hành và Nghiêm Thư cùng lấy tiền ra một lúc. Nhân viên quầy lễ tân nhìn hai người bọn họ, một cảm giác vi diệu nảy sinh dưới không khí yên lặng. Ngay sau đó, Nghiêm Thư đè tiền trong tay đẩy đến hướng lễ tân, Lục Thận Hành thả tay vào lại trong túi quần. Ở bên ngoài bọn họ sẽ không để cho người khác chế giễu. Trò của nhân viên tiếp tân không thành. Lục Thận Hành đi phía trước, Nghiêm Thư theo sau, cách nhau hai bước. Trong lòng anh phập phồng, con đường này cực kỳ mạo hiểm, cứ như là sắp phải lên núi đao nhảy chảo dầu vậy. Sao mà cứ thế theo vào đây vậy? Nghiêm Thư đỡ trán, điên rồi. Có người đi ngang qua, ghé mắt nhìn Nghiêm Thư và Lục Thận Hành, trai đẹp dù ở đâu cũng rất làm người ta chú ý. Ngày thường Nghiêm Thư không thèm để ý, hôm nay lại cảm thấy những ánh mắt đó giống như là tia X quang, chiếu vào mọi ngóc ngách trong anh, cả người không được thoải mái. “Không cần viết hai chữ yêu đương lén lút lên mặt đâu.” Lục Thận Hành hạ giọng, mang theo một tia bất đắc dĩ cười nói: “Chúng ta chỉ là tới thuê phòng xem TV thôi.” Nghiêm Thư từ khóe mắt nhìn hắn: “…Thật sao?” Lục Thận Hành nghiêm túc chém gió: “Xem tiết mục không phù hợp với trẻ em.” Nghiêm Thư: “…” Đến lầu 4, Lục Thận Hành cầm thẻ mở cửa, “Anh có muốn tắm rửa hay không?” Nghiêm Thư vẫn còn thất thần, không nói tiếng nào. Lục Thận Hành đóng cửa lại, “Vậy thì không tắm.” Hắn thổi khí bên tai Nghiêm Thư, “Thả lỏng chút nào.” Hơi thở ấm áp phả ra, như một chiếc lông vũ quét qua, ngứa ngáy. Cơ thể cứng đờ của Ngiêm Thư run lên, bước chân hỗn loạn đi vào nhà tắm. Lục Thận Hành cười lắc đầu, hắn nằm trên giường xem TV. Tiếng nước trong phòng tắm tiếng kéo dài thật lâu, lâu đến mức Lục Thận Hành nghi ngờ Nghiêm Thư đã ở trong đấy tắm rửa cả một năm trời. Hắn bất đắc dĩ kêu vọng qua, “Đã được rồi, còn tắm nữa thì da cũng rớt đấy.” Sau khi Lục Thận Hành thúc giục xong, lại một lúc sau, cửa phòng tắm mới mở ra. Người đàn ông cúi đầu bước ra, ngọn tóc còn đang nhỏ nước, ướt đẫm. Mắt anh đầy hơi nước, làn da bị chà rửa nổi lên màu hồng nhạt. Lục Thận Hành đứng dậy đi qua, cúi đầu ngửi ngửi cổ Nghiêm Thư, chóp mũi chạm lên làn da ấm áp của anh. “Thơm.” Hơi thở Nghiêm Thư gấp gáp, “Cái… Cái đó…” “Trước khi ra cửa em đã tắm rồi.” Lục Thận Hành giang hai cánh tay ra, chớp chớp mắt với anh, nói đùa: “Anh muốn kiểm tra không?” Nghiêm Thư liếc mắt nhìn đứa nhỏ trước mặt một cái, hầu kết nổi lên lăn lộn, cổ họng hơi khô, anh muốn uống một ly nước. “Tắm xong còn mặc quần áo làm gì?” Lục Thận Hành cầm khăn lông lau tóc cho Nghiêm Thư, “Dù sao chốc nữa cũng không mặc được, phiền phức.” Mắt Nghiêm Thư không biết nên đặt chỗ nào. Một lúc lia tới trần nhà trên đầu, lúc lại chuyển xuống đất, chỉ không đối diện với ánh mắt nóng rực đang nhìn thẳng vào mình kia, thiêu đốt tay chân anh tê dại nóng bừng cả lên. Đều là người trưởng thành, lại dường như chỉ có anh là xấu hổ đến muốn bỏ chạy. Miệng Nghiêm Thư tê rần, Lục Thận Hành phạt anh suy nghĩ miên man. Lực của khăn lông trong tay khi nặng khi nhẹ, Lục Thận Hành híp mắt nhìn anh, “Nghĩ đến gì thế?” Nghiêm Thư buột miệng thốt ra: “Đến em.” Khóe miệng anh khẽ co rút, nhất định là bị ma ám rồi mới nói ngu như vậy. “Bây giờ em đang ở trước mặt anh.” Lục Thận Hành ném khăn lông lên ghế, hắn vuốt chiếc cằm trơn bóng xinh đẹp của Nghiêm Thư, “Hẳn là nên nghĩ ít làm nhiều chứ nhỉ.” Nghiêm Thư đột nhiên bắt lấy tay Lục Thận Hành, “Em cũng thích tôi sao?” Nhìn thấy chờ mong trong mắt Nghiêm Thư, Lục Thận Hành nhướng mày một cái, “Nếu không sao em lại ở chỗ này với anh?” Hắn mỉm cười, “Em không chơi qua đường.” Nghiêm Thư mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không chơi.” Nhìn vẻ nghiêm túc đáng yêu của anh, nếu Lục Thận Hành còn nhịn nữa thì sẽ bùng nổ. Nụ hôn đến đột ngột, lại vừa đúng lúc. Nghiêm Thư cứng đờ một lúc, sau đó duỗi tay ôm Lục Thận Hành, quấn lấy cả người. Dưới ánh đèn chùm bóng của cả hai đan vào nhau. Nghiêm Thư động tình, Lục Thận Hành động thủ. Ngay khi Lục Thận Hành tính một phát ăn ngay, Nghiêm Thư nhíu mày ngăn lại, mặt mày thấm đẫm ái tình ướt át. Khi chiến đấu, vị trí là quan trọng nhất, quyết định ai là tướng ai là binh. Lục Thận Hành cười khẽ, “Chơi kéo búa bao quyết định vị trí, thấy thế nào?” Nghiêm Thư sửng sốt không ngờ đến chuyện này, anh ho hai tiếng, đúng thật là công bằng. Lục Thận Hành ra kéo, Nghiêm Thư ra bao. … Nghiêm Thư kiên trì đến cùng nói: “Ba ván thắng hai.” “Cũng được, cơ mà…” Lục Thận Hành tạm dừng một chút, câu khóe môi nói: “Nếu anh vẫn thua.” Hắn vươn ba ngón tay: “Ba lần.” Sắc mặt Nghiêm Thư đổi hết lần này tới lần khác. Ván thứ hai, Lục Thận Hành ra kéo, Nghiêm Thư vẫn ra bao. … Thua cả hai ván, ván thứ ba không cần phải chơi nữa. “Có muốn năm ván thắng ba không?” Lục Thận Hành bày ra vẻ rất dễ nói chuyện, “Vẫn giống như cũ, anh thua, được làm em năm lần.” Lý trí nói cho Nghiêm Thư biết, không thể đánh cược nữa, nhưng cảm tính lại nói “Chơi kéo búa bao là hên xui, ai thắng ai thua không còn chưa chắc, lần sau không ra bao là được rồi.” Chờ anh kịp phản ứng lại đã nghe mình nói: “Được.” Sau đó, Lục Thận Hành thắng một cách dễ dàng, Nghiêm Thư cũng thua vô cùng dễ dàng. Năm lần quyết định chỉ trong thời gian hai phút ngắn ngủi. Nghiêm Thư nhéo nhéo mũi, hình như anh vừa lọt vào cái hố nào đó. Lục Thận Hành tiếp tục hôn anh, giọng khàn khàn nói: “Đừng nhụt chí, anh còn có rất nhiều cơ hội.” Độ ấm trên đầu lưỡi quá dụ người, Nghiêm Thư thành công bị hắn cho vào tròng. Chuẩn bị lằng nhằng, phối hợp, giãy giụa, chết đi sống lại, cậu đẩy tôi nhường. Sau khi đồng tâm hiệp lực, Lục Thận Hành vào cửa. Nhìn từ dưới lên trên, Nghiêm Thư phát hiện vậy mà bản thân lại không hề có chút bối rối nào, anh khiếp sợ không thôi. Cứ như tư thế này đã làm vô số lần từ lâu. Bị cái loại thoải mái quá mức quỷ dị này ảnh hưởng, Nghiêm Thư quên cả xấu hổ. Ở khách sạn ngủ đến buổi chiều, Lục Thận Hành và Nghiêm Thư cùng đi xem phim, dạo phố… Làm đủ chuyện mọi cặp đôi yêu nhau sẽ làm. Khoảnh khắc đứng trước máy chụp ảnh, trong lòng Lục Thận Hành cảm thấy khó tả. Cho nên hắn cũng chẳng ngẫm nghĩ gì thêm. Nghiêm Thư bỏ ảnh chụp vào bóp da, khóe môi không kiềm được giương lên. “Cười ngây ngô cái gì thế? Ảnh chụp còn đẹp hơn người thật à?”Lục Thận Hành ghé người, đưa ly hồng trà mua cho anh qua. Nghiêm Thư nói: “Không giống nhau.” Ảnh chụp có thể mang theo bên người. Anh mím môi, “Chủ nhà…” Lục Thận Hành cắt ngang Nghiêm Thư, “Em có tên.” Dừng một chút, Nghiêm Thư mở miệng: “Minh Minh…” Lục Thận Hành quay đầu đi mất. Nghiêm Thư vẫn ở tại chỗ mang vẻ mặt kinh ngạc, anh sải bước đuổi nhanh theo. “Tiểu Minh.” Lục Thận Hành cắn răng: “Kêu tên đầy đủ!” ”Hạ Minh.” Nghiêm Thư sờ sờ mũi, tự mình lầm bầm lầu bầu, “Rõ ràng rất dễ nghe mà.” Lục Thận Hành trợn trắng mắt, lười nói, đơn giản nghe theo Nghiêm Thư. Buổi tối Lục Thận Hành đè Nghiêm Thư trên cửa. Cách một cánh cửa, hành lang thỉnh thoảng có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, kích thích tim đập nhanh, thở loạn không thành hơi. Cả thế giới của anh đang ở trước mắt, lay động phập phồng. Lần đầu tiên bọn họ làm tình, lần đầu tiên vai kề vai trong rạp chiếu phim, lần đầu tiên đi qua phố lớn ngõ nhỏ… Lần đầu tiên cùng nằm trong một ổ chăn, chỉ dùng một chiếc gối đầu, thân mật hôn nhau, tựa như người tình đã yêu nhau mấy kiếp. Quá nhiều cái lần đầu xảy ra trong hôm nay, Nghiêm Thư mất ngủ. Thể lực Lục Thận Hành tiêu hao nhiều, bình minh vừa lên, hắn đã quen cuộn tay cuộn chân ôm ấp người kia. Cánh tay vòng lấy, kéo đối phương vào trong lồng ngực mình. “Chào buổi sáng.” Cơ chân Nghiêm Thư bị hắn đè căng hết cả lên, “Chào buổi sáng.” “Tập thể dục buổi sáng kéo dài tuổi thọ.” Lục Thận Hành ném một câu nghe như rất có học vấn, lại bắt đầu làm chuyện không văn minh. Lễ Tình Nhân qua đi, Nghiêm Thư lại dọn trở về. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, không phải chủ nhà nói cho vợ cậu ta ở à? Đùa họ chắc? Dần dần, bọn họ phát hiện ra cái người bạn gái xinh đẹp kia của Nghiêm Thư đã lâu rồi không tới, chủ nhà lại thường xuyên bước ra từ trong phòng anh, quan hệ của hai người đó tốt đến kinh ngạc. Trước bàn máy tính của Nghiêm Thư nhiều hơn một chiếc bình thủy tinh, bên trong đặt một cành hồng đỏ. Anh rất để tâm, mỗi ngày đi làm tan làm gì cũng đều sẽ nhìn nó, muốn cắm lâu được thêm mấy ngày, nhưng hoa hồng kia vẫn rất chóng tàn. Vào ban đêm, Lục Thận Hành lại mua một nhánh bỏ vào. Bình thủy tinh trong suốt vĩnh viễn sẽ có một cành hồng đỏ, lẳng lặng chiếm một chỗ, một mình nở rộ. Sáng nay, Trương Bình ra cửa mua đồ ăn trở về, lúc mở tủ lạnh nghe được cửa phòng bên cạnh rung lên một chút, cùng với đó là một thanh âm. Thanh âm kia cô rất quen thuộc, bởi vì lúc cô và người đàn ông của mình ấy ấy cũng phát ra như thế. Nhưng hình vừa rồi như là tiếng của Nghiêm Thư. Trương Bình bước đi khẽ khàng, cô còn chưa tới gần, cánh cửa kia đã mở ra từ bên trong. Nghiêm Thư cả người mồ hôi đứng ở cửa, vài giọt mồ hôi trượt từ cằm xuống hầu kết, vùi vào chiếc áo len bông. Trương Bình nuốt nước miếng, cô nàng xấu hổ đỏ mặt, “Tôi thấy cửa rung dữ quá, còn tưởng xảy ra chuyện gì." Nghiêm Thư vuốt sợi tóc mướt mồ hôi trên trán, “Tôi đang tập hít đất.” Trương Bình ồ lên, chẳng lẽ là chân đụng trúng cửa? Tuy rằng thái quá, nhưng cô thật sự không thể nghĩ ra khả năng nào khác. “Vậy anh tiếp tục đi.” Cô xoay người về phòng, nghĩ thầm, vừa rồi người đàn ông đó gợi cảm thật, lại nghĩ về người đàn ông của mình. Trương Bình lập tức dừng lại, vẫn là không nên đặt chung một chỗ thì tốt hơn. Đóng cửa lại, áo len của Nghiêm Thư bị ném xuống mặt đất. Ngoài ban công nhỏ Tiểu Bạch bám lấy cửa, nó đói bụng. Chờ đến khi Lục Thận Hành thả nó ra đã là hơn một giờ sau, nó chạy đến chỗ Lục Thận Hành dùng sức cào cào. “Hầu lớn xong còn phải hầu nhỏ.” Lục Thận Hành tìm được thức ăn cho chó để ở chỗ Nghiêm Thư đổ vào bát cơm, Tiểu Bạch vội vàng nhào tới, suýt nữa đánh đổ cả bát. Nghe giọng điệu đáng thương của hắn, khóe miệng Nghiêm Thư giật giật, rốt cuộc là ai hầu hạ ai? Lục Thận Hành dựa vào bàn, “Lại đây ôm em một cái.” Nghiêm Thư mặc quần vào, bước tới ôm Lục Thận Hành. “Sao em còn mệt hơn cả tôi thế?” Anh chơi kéo búa bao với đứa nhỏ này, chưa từng thắng được một lần nào, tà môn. Không phải là vấn đề có mệt hay không, Lục Thận Hành có khổ mà không thể nói. Cửa quá nhỏ, mỗi lần đều rất lao lực. “Buổi tối công ty sắp xếp một bữa liên hoan.” Nghiêm Thư hôn lên trán Lục Thận Hành, “Tôi có được đi không?” Lục Thận Hành không sao cả, “Muốn đi thì đi.” Nghiêm Thư không vui, anh muốn nghe người này nói không muốn, muốn anh đúng giờ về nhà. “Em thật sự muốn tôi đi?” Mắt Lục Thận Hành chợt lóe lên, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, như anh mong muốn: “Anh vẫn nên về với em đi.” “Được.” Giọng điệu Nghiêm Thư mang theo sung sướng không thể che giấu, “Tan làm tôi đi mua đồ ăn, chờ tôi về nấu cơm cho em nhé.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]