Một tuần trước Quốc khánh, Ngô Nguyên nhận được một cuộc điện thoại, là của Vương Thúy Tú.
“Tiểu Nguyên à, đã ăn cơm trưa chưa con?”
“Vừa tan học ạ.”
“Vậy sao.” Vương Thúy Tú hỏi, “Gần đây con học thế nào rồi? Có khỏe không?”
Ngô Nguyên nhíu mày, “Mẹ, trong nhà xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Nguyên, con xem có thể…” Vương Thúy Tú nói ấp a ấp úng, “Có thể hỏi mượn ít tiền của bạn học được không?”
Ngô Nguyên mới từ phòng phẫu thuật bước ra, di động cậu kẹp ở giữa tai và bả vai, lúc nghe được lời ấy thì sững lại một chốc, hỏi thẳng: “Bao nhiêu ạ?”
“5000.” Vương Thúy Tú lập tức lại nói: “Không, không nhiều đến thế, một… Một hai ngàn cũng được.”
Tay Vương Thúy Tú nắm ống điện thoại ở đầu kia có chút run rẩy, sau khi con trai vào đại học không tiêu của nhà một đồng nào, tiền sinh hoạt và học phí mấy năm qua cũng do tự mình làm công kiếm được.
Từ trước đến nay bọn họ chưa từng hỏi đến, cũng không biết có vất vả không, có khó không.
Hiện tại con trai vẫn còn đọc sách, nhưng nếu không quá sức mình, không đến bước cùng đường thế này, bà cũng sẽ không mở miệng.
“Tiền con có thể nghĩ cách.” Ngô Nguyên tránh bạn cùng lớp, đi đến một góc, “Mẹ nói cho con biết đi, đến tột cùng trong nhà đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Vương Thúy Tú nhẹ giọng nói: “Ba con ổng nằm viện.”
Ngô Nguyên mím môi, “Sao lại thế?”
Vương Thúy Tú né tránh, “Thì...thì là bị bệnh.”
Cúp điện thoại, Ngô Nguyên đứng ở bên cạnh bồn rửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-ngay-cang-nho/942097/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.