Làm bạn ngồi cùng bàn, Vương Huy là người cảm nhận được rõ ràng nhất. Anh em từ nhỏ đến lớn của cậu ta vừa sa vào lưới tình, ăn thứ gì cũng thấy ngon, đến cả tính cách cũng không còn lạnh nhạt như trước nữa.
Sức mạnh tình yêu quá vĩ đại.
“Này Ngô Nguyên, cậu cũng không có nghĩa khí quá rồi đấy.” Vương Huy lấy tay ôm ngực, ra vẻ thương tâm, “Sắp phải tốt nghiệp đến nơi rồi, vậy mà đến một sợi tóc của bạn gái cậu tôi cũng chưa được nhìn thấy."
Ngô Nguyên cúi đầu tước bút chì, “Cậu vẫn đừng nên gặp thì tốt hơn.”
Vương Huy tò mò: “Vì sao?”
Ngô Nguyên nhướng mi: "Sợ dọa đến cậu.”
Vương Huy: “…”
Là trông xấu đến cỡ nào thế? Cậu ta cười hắc hắc, “Không sao đâu, gan tôi lớn lắm."
Vương Huy chờ hồi lâu, cứ ngỡ rằng mình đã nói đến mức đó rồi thì khẳng định sẽ có hy vọng, ai ngờ Ngô Nguyên mở miệng: "Nói sau đi."
“Cậu cứ giấu cho kỹ đi.” Vương Huy lấy ra một túi đậu phộng vừa ăn vừa nói: “Tôi nói cho cậu biết nhá, con gái đừng có mà chiều quá, để cổ hất cái mũi lên mặt, đến lúc đó cậu quản không được nữa đâu.”
Ngô Nguyên nói: "Là người đó quản tôi.”
“Cậu để cô ấy quản cậu?” Vương Huy há to miệng, vẻ mặt khó có thể tin. Cậu ta có hơi không tiếp thu nổi, “Ngô Nguyên, cậu váng đầu rồi.”
Ngô Nguyên không đồng ý, “Về sau tôi quản người đó.”
Vương Huy ngậm miệng, cậu ta cảm thấy anh em của mình thật sự quá ngu.
Ngô Nguyên trả đồ gọt bút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-ngay-cang-nho/942093/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.