Giống như cốt truyện ban đầu, Lưu Dương ở bí cảnh cảnh lấy được mấy thứ pháp bảo linh khí kia, mà vận mệnh Khương Vọng Sơ cũng đã bị thay đổi, lần này không còn tay không ra về nữa. Ra khỏi bí cảnh, các đại môn phái đều đã cắm cọc ở đó mấy ngày. Một đám người trên mặt mang danh chưởng môn một phái, trong lòng lại như bị mèo cào. Chọn ra hai mươi đệ tử ưu tú đi vào, nếu cái gì cũng không vớt được thì quả là đã mất vợ còn mất lính, chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Vạn Quán Khiên một bộ phong thái nhẹ nhàng nhìn trời nhìn cỏ, nghe đệ tử báo cáo mới tiến đến xem xét. Y liếc mắt một cái đã đảo đến chỗ Lục Thận Hành và Ninh Khuyết, khẽ nhíu mày rồi liền quay mặt đi chỗ khác. Dưới ánh mắt ghen tỵ của mọi người tức giận bước đi.
“Sư phụ.” Lục Thận Hành dẫn theo sáu đệ tử trong đó có Ninh Khuyết.
Vạn Quán Khiên ừ một tiếng, cái gì cũng không hỏi, gật đầu cười nhìn mọi người, “Các vị, Vạn mỗ xin đi trước một bước.”
Trở lại tông môn, Vạn Quán Khiên phân phó bọn họ tạm thời lui xuống nghỉ ngơi, dưới từng đôi mắt chăm chú đẩy Ninh Khuyết từ bên cạnh Lục Thận Hành ra. Lực đạo không nhẹ không nặng, Ninh Khuyết không phản ứng lại, bước chân hơi lảo đảo.
Lục Thận Hành quét về phía Vạn Quán Khiên, cái liếc mắt kia tràn ngập thâm ý, mang theo vài phần không vui rõ và cảnh cáo rõ ràng. Vạn Quán Khiên đỡ trán, gọi hắn vào trong phòng.
“Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-ngay-cang-nho/942072/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.