Editor:ARE
Beta:Dunz
Tìm đống cỏ khô trên đồng ruộng gần đó, Lục Thận Hành tìm một tư thế dựa thoải mái. Hắn ôm kiếm nghiêng đầu, dưới hoàn cảnh quẫn bách bốn bề thụ địch mà bày dáng vẻ thích chí mang hương vị lười biếng.
Ninh Khuyết lon ton đến gần, ngồi xổm bên cạnh hắn nhẹ giọng trưng cầu ý kiến, "Đại sư huynh, đệ ngủ ở nơi này được không?"
Trả lời cậu chỉ có tiếng ngáy.
Đại sư huynh vậy mà ngủ ngáy. Ninh Khuyết mới lạ dí sát vào, nhịn không được lấy một sợi rơm thon dài rơi trên mặt đất, lấy một đầu vón lại chọc chọc.
Lục Thận Hành nhíu mày, phất tay đè lại. Giọng nói nồng đậm buồn ngủ có chút khàn khàn, "Ngoan nào, đừng nghịch."
Ninh Khuyết ngây ngốc, "Đại sư huynh?"
Hàng mi rũ xuống của cậu chớp chớp, nhìn cánh tay đang nắm lấy mình kia, có chút kỳ quái, dường như không hề chán ghét một chút nào.
"Đại sư huynh, đệ không cử động được." Ninh Khuyết tự lẩm bầm lầu bầu, cũng không biết là đang nói chính mình hay là đang giải thích cho Lục Thận Hành đang ngủ say nghe. Cuối cùng để yên như vậy nắm tay dựa vào bên cạnh ngủ.
Trên đùi nặng xuống, Ninh Khuyết nhíu mày, chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
Ngủ một lát, Ninh Khuyết bị đói tỉnh. Cậu bày đồ ăn lấy được của Khương Vọng Sơ ra, nhưng cũng không ăn, nhìn chằm chằm nhìn vài lần lại cất vào.
Qua quãng thời gian dài tự hủy tinh thần, Lục Thận Hành đánh một giấc vừa sâu vừa dài. Hắn mơ mơ màng màng nghĩ, đống cỏ khô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-ngay-cang-nho/942068/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.