Ngoan
Cầu hôn đối với Lục Thận Hành trước kia mà nói quả thực quá xa vời, bây giờ lại gần ngay trước mắt, hắn nhốt mình trong phòng, thuốc cứ hút điếu này đến điếu khác, hút đến như muốn dính hết cả vào môi.
Bị điên à?
Nếu tính ra, bọn họ đã bên nhau ba đời, so với những người khác thì bọn họ ở bên nhau lâu hơn rất nhiều, Lục Thận Hành nhéo nhéo mi tâm, tùy tâm sở dục đến tột cùng là đúng hay sai?
Một khi đã lọt xuống cái hố này, hắn không có cách nào leo lên.
Tiếng mở khóa cửa không có báo trước, điếu thuốc trong miệng vụt tắt, tàn thuốc rơi trên quần áo ở ngực, gân xanh trên trán Lục Thận Hành nhảy dựng, sớm muộn gì cũng bị dọa chết.
Bên cửa vang lên giọng nói của thanh niên, "Chú nhỏ ơi?"
Lục Thận Hành nhắm mắt, thu liễm hết cảm xúc bên trong lại.
Mùi thuốc lá cay nồng khó chịu, Trình Tự nhìn người đàn ông để râu ria xồm xoàm, "Chú phá sản rồi à?"
Dụi tắt tàn thuốc, đầy mặt Lục Thận Hành là nét mệt mỏi, mở miệng khàn giọng nói, "Em lấy cho chú nhỏ cốc nước đi, cổ họng chú em đau."
Trình Tự cất bước đi ra ngoài, chốc lát đã bưng ly nước trở về, "Bao nhiêu ạ?"
"Cái gì?" Lục Thận Hành uống hết nửa ly nước mới hiểu ý cậu, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Khoảng một hai trăm triệu."
Trình Tự đột nhiên cau mày, cậu ngồi xổm xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay Lục Thận Hành, nhẹ nhàng hôn lên đường nét trên đó, "Đừng sợ, lần này có em ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-ngay-cang-nho/942048/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.