Nắng hè chói chang, không khí oi bức từ trên không dội thẳng xuống, lề đường giống như đang sôi sùng sục.
Trên chiếc Porsche điều hòa chỉnh độ ấm vừa phải, Lục Thận Hành ngồi trên ghế da phía sau nhắm mắt dưỡng thần, hắn nghĩ đến biểu tình của tài xế khi mở cửa xe, thuận miệng hỏi, "Tôi lớn lên nhìn đáng sợ lắm sao?"
Tài xế đang dồn hết sức cẩn thận mà lái xe run lên, đánh trật tay lái, tài xế hoảng loạng lắc đầu, "Không có không có, Thất gia ngài uy phong tám phía, quý khí bức người..." Tài xế vắt hết óc, "Phú quý bức người!"
Nhìn thật là khó xử, Lục Thận Hành sợ đối phương lại nói cái gì đó dọa người, mở miệng ngăn cản, "Vất vả rồi."
Tài xế vẻ mặt được sủng mà sợ, "Chuyện nên làm, chuyện nên làm."
Trong xe bỗng truyền đến tiếng hát, vẫn là một bài nhạc tiếng Anh. Giọng hát kia tràn ngập hơi thở bồng bột của tuổi xuân, sắc mặt Lục Thận Hành thay đổi, rất nhanh đã trở nên khó coi.
Có lẽ cảm thấy được không khí không đúng, tài xế trộm nhìn qua kính chiếu hậu một chút. Không nhìn còn tốt, nhìn rồi tài xế lại muốn khóc, Thất gia hình như nghe Lạc Dương hát không vui vẻ gì.
"Tắt đi." Lục Thận Hành lạnh lùng nói.
"Vâng vâng." Lòng bàn tay tài xế đã đổ đầy mồ hôi, xem ra Thất gia cãi nhau với Lạc Dương rồi.
Hơn nửa giờ sau, tài xế nhanh chóng ngó nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau, thật cẩn thận nói, "Thất gia, tới nơi rồi."
Lục Thận Hành xuống xe, mặc đồ bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-ngay-cang-nho/942041/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.