Trời xanh gió mát, mỹ nhân trước mặt, quần áo nửa hở, khung cảnh bao la rơi vào trong đáy mắt, Lục Thận Hành hít một hơi, xoay mình chạy lấy người.
Thẩm Thành mặt không đổi sắc mà nằm tại chỗ trong chớp mắt, từ tại chỗ biến mất theo.
Sau cổ có hơi thở ấm áp phảng phất, Lục Thận Hành không quay đầu lại, hắn đanh mặt, "Mấy ngày nay ngươi không cảm thấy có chỗ nào khó chịu à?"
Thẩm Thành tiếng nói thanh lãnh, "Cũng không có."
Thần săc Lục Thận Hành trở nên dị thường, hắn vừa xuât hiện ảo giác hay người này vẫn là Thẩm Thành?
"Vì sao không muốn nữa?" Thẩm Thành đặt tay lên đỉnh đầu thiếu niên, sờ sờ.
"Vừa rồi ý của ta là đơn thuần ngồi xuống nói chuyện." Lục Thận Hành tức giận nói, "Vậy mà cũng nghĩ được theo hướng kia, đầu óc của ngươi bị cửa kẹp sao?"
Cuộc đời lần đầu tiên bị người dùng từ ngữ thô tục như vậy để răn dạy, Thẩm Thành ngẩn người, khóe môi y nhấp nháp, hơi thở trên người âm u, trong nhất thời quên mất phải nói gì.
"Quý Quý." (*)
"Đừng kêu ta như vậy." Lục Thận Hành duỗi tay chỉ xuống dưới, "Nó sẽ cho rằng ngươi đang gọi nó."
(*) Chữ Quý Quý, phiên âm là JiJi, gần giống với chữ "của quý" là JJ ấy mọi người=))
Cơ mặt Thẩm Thành run rẩy.
Giữa trưa ăn cơm, không khí ở Vạn Nguyên Cư thật vi diệu.
Lục Thận Hành uống canh gà, nhấp nhấp miệng, "Hương vị không tệ, ngươi uống nhiều một chút."
Vài vị đường chủ và hai hộ pháp lấy dư quang trong mắt liếc nhìn nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-ngay-cang-nho/942036/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.