Cảnh xuân rung động, gió nhẹ phất phơ. Trong núi Tam Thạch, hắc y thiếu niên không nhanh không chậm mà đi bộ đến.
Thiếu niên không ai khác chính là Lục Thận Hành đã gần bị hệ thống quên mất.
Hắn ở hai bên trái phải một sườn cây tùng đùa nghịch vài cái, một bậc thềm đá liền bại lộ ra trước mắt. Tầng tầng lớp lớp, liếc mắt một cái không thấy điểm bắt đầu.
Ngưng Hương trợn tròn mắt, công tử làm sao biết phá giải trận pháp của U Long Bảo? Không phải nói trận pháp này cực kỳ khủng bố sao? Nhưng bộ dáng công tử lại nhìn rất tùy tiện...
"Đừng ngây ngốc chứ."
Lục Thận Hành bước lên thềm đá.
Đi chưa quá nửa đường, chóp mũi Ngưng Hương đã chảy mồ hôi tinh mịn. Nàng dùng tay chống đầu gối, thở dốc nói, "Công tử, dùng khinh công thật sự sẽ kích hoạt cơ quan sao?"
"Giả." Lục Thận Hành bước đi nhẹ nhàng.
Ngưng Hương cứng họng.
Bước chân dừng lại, Lục Thận Hành đứng thẳng người, "Tới rồi."
Ngưng Hương vừa định hỏi cái gì tới, nàng đã thấy một nam tử cao lớn có tuyệt thế dung nhan, thanh tuyệt như tuyết, cả người một thân hỉ phục đỏ thẫm đầy tà mị.
Sau khi biết được thân phận người vừa đến, nàng khẩn trương mà bày tư thế phòng bị, lại phát giác nam tử kia vẫn luôn dừng mắt trên người thiếu niên bên cạnh. Băng lãnh trong mắt y tiêu tán, thay thế là một cảm xúc cực kỳ nhỏ, như kích động, nóng rực.
Hai năm, Hoa bá luôn ở bên tai hắn lặp đi lặp lại tên Thẩm Thành, Lục Thận Hành bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-ngay-cang-nho/942033/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.