Trên dưới U Long Bảo đều nhìn thấy gã sao vặt bên người Bảo chủ mấy ngày nay mất hồn mất vía, đi đường không đụng cột nhà cũng đụng người. Chắc chắn đã làm chuyện gì sai, mọi người đều nghĩ chó sói trong núi sắp được bữa no nê.
Lưu Hỏa không chấp nhận được, đi tìm Tam cô.
"Tả hộ pháp, người vào trong phòng bà lão như ta làm cái gì?" Tam cô không định khách khí tiếp đãi.
"Tam cô, ta cũng không muốn quanh co lòng vòng." Lưu Hỏa nhấc chân, "Bảo chủ gần đây không bình thường, nhất là từ khi Thập Nhất đến đây."
"À? Phải không? Có chuyện này ư?" Tam cô ngữ khí bén nhọn nói, "Bà lão ta đây chỉ có một con mắt, nhìn không thấy đáo được như tả hộ pháp."
Lưu Hỏa cười lạnh trong lòng, bà già lẩm cẩm, muốn cùng ngươi nói chuyện đàng hoàng mà ngươi lại âm dương quái khí với ta.
"Thập Nhất bị Bảo chủ đả thương, hắn ngày thường lui tới chỗ của ngươi nhiều nhất, ta nghe nói quan hệ hai người cũng không tồi. Tam cô, ngươi không đem chuyện kia nói cho hắn sao?" Lưu Hỏa nhìn chằm chằm Tam cô, "Hay là quên rồi?"
"Bà lão ta mệt rồi." Con mắt kia của Tam cô đột nhiên lập lòe, khuôn mặt bà không lộ ra biểu cảm gì, "Tả hộ pháp, mời về cho."
Nụ cười nhất quán trên mặt Lưu Hỏa biến mất, gã đứng lên, ánh mắt sắt bén dừng trên người Tam cô. Ngón tay ở sau lưng giần giật, nhịn lại ham muốn ác khẩu.
Đem cửa đóng lại, bàn tay nhăn nhúm của Tam cô nắm chặt góc bàn, biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-ngay-cang-nho/942031/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.