Đứa nhỏ này thật sự để Bảo chủ trong lòng.
Tam cô là hạ nhân lớn tuổi nhất ở U Long Bảo, chuyện lớn nhỏ hằng ngày đều do bà thu xếp.
"Bảo chủ giờ Dần sẽ rời giường, giờ Sửu đi ngủ."
Lục Thận Hành nhướng mắt, dậy sớm hơn gà ngủ trễ hơn chó.
"Thập Nhất, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ ở Thúy Lâm Viên, phụ trách cuộc sống hằng ngày của Bảo chủ và quét tước sửa sang." Khuôn mặt của Tam cô như vỏ quýt sấy khô, mắt phải chỉ có một cái tròng trắng, một vết sẹo do đao kiếm kéo dài từ góc mắt phải chạy đến tai trái, phủ lên làm khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
"Ăn cơm ở Vạn Nguyên Cư, không có sự cho phép của Bảo chủ thì không được vào thư phòng."
Lục Thận Hành làm biểu tình cẩn thận dè dặt, hỏi, "Cô Tam, vạn nhất ta không cẩn thận vào đấy thì sao?"
Đôi mắt của Tam cô trừng lên, "Vậy chờ chết đi."
Lục Thận Hành, "...."
"Bảo chủ thích an tĩnh." Tam cô xụ mặt nói, "Nếu không quản tốt được đầu lưỡi của mình, vậy thì dứt khoát cắt đi."
Miệng Lục Thận Hành co giật, đi trước hắn có mười cái xác làm gương.
"Ngẩn người cái gì?" Tam cô tàn khốc nói, "Ở chỗ này kiêng kị nhất chính là phát ngốc, cẩn thận lần sau ngươi ngẩn người lại mất cái thứ ở trên cổ."
"Cô Tam..." Lục Thận Hành mặt mang nụ cười, "Thời điểm cô còn trẻ khẳng định là một mỹ nhân, như từ trong tranh bước ra vậy."
Tam cô hừ hừ, ngữ khí hòa hoãn, "Tuổi không lớn, thật ra cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-ngay-cang-nho/942029/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.