Nhất Long không đi đi lại lại nữa mà đứng ghé mắt nhìn qua ô cửa phòng. Thực ra không có tác dụng gì nhưng nó cũng làm anh đỡ lo.
Sau khoảng hơn tiếng cửa phòng sinh mở ra. Bác sĩ đi ra. Kèm tiếng khóc eo eo của trẻ sợ sinh. Lúc này trong lòng Nhất Long có cảm giác rất khó tả.
Thấy có người ra Nhất Long liền lo lắng hỏi:
- Vợ con tôi sao rồi bác sĩ?.
- Chúc mừng gia đình là bé trai! sản phụ cũng hoàn toàn khỏe mạnh.
Nghe thấy vậy cả nhà nhẹ người.
Di Linh nằm trên giường được ủi ra. Nhất Long đứng canh giường cầm tay cô mắt ngấn lệ.
- Em vất vả rồi! cảm ơn em!
Di Linh chỉ mỉm cười gật đầu rồi nhắm mắt thiếp đi vì mệt.
Di Linh mơ mồ tỉnh lại cô nhìn quanh thấy Mẹ chồng cô và Nhược Vũ đang đứng cạnh giường.
- Con tỉnh rồi sao? - Mẹ chồng cô ân cần hỏi.
- Em bé đâu rồi mẹ! - Cô cất giọng thều thào hỏi.
- Nhược Vũ mau bế em bé qua đây!.
Khi em bé nằm trong vòng tay của cô. Cô thấy hạnh phúc vô cùng. Cục tí hon đỏ hỏn mồm đang mập mẹ này là con của cô.
Lúc này cô lại nhớ tới lần đầu cô sinh con. Hoàn cảnh khác hoàn toàn bây giờ. Nhất Long lạnh nhạt, đứa bé thì qua đời. Mọi thứ đối với cô quả như tận cùng của đau khổ vậy.
Lúc cô đang đắm chìm ở quá khứ thì Nhất Long mở cửa tay sách túi to túi nhỏ đi vào. Đằng sau là thư ký Hoành cũng tay sách nách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-lai-vo-yeu/1645530/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.