Vào tới nơi ngân viên dẫn họ tới 1 bàn cạnh cửa sổ rất thoáng. Bàn ăn ở đây được ngắn vẫn ra gần như không gian riêng tư.
Hai người ngồi đối diện nhau làm cho Nhất Long nhớ tới cái hôm anh mời cô ăn cơm và kết thúc bằng nuối tiếc kia.
- Quý khách dùng gì ạ.
Di Linh xem menu rồi chọn đại:
- Một Harako - meshi.
* ( món được chế biến hầm cá hồi với gia vị như nước tương, mirin rồi lấy nước dùng đó để nấu cơm. Sau đó, đặt thịt cá hồi và ikura (trứng cá hồi) lên trên. Nước súp tinh tế từ cá hồi, thịt cá hồi được nấu mềm và trứng cá hồi vỡ ra khi nhai là một sự hòa trộn tuyệt vời.)
- Ờ...cho tôi phần giống cô ấy.
- Vâng! 2 vị đợi trong ít phút món sẽ được mang ra.
Sau đó không gian lặng xuống. 2 người không nói lấy với nhau câu nào.
Di Linh như thói quen cô đưa tay đỡ cằm rồi nhìn ra cửa ngoài cửa. Hành động này làm Nhất Long bị thu hút .
Nhận ra có gì đó bất thường cô liền quay qua nhìn anh.
- Sao?.
Anh giật mình liền hắng giọng giả vờ nhìn ngó quanh.
Di Linh híp mắt dò xét nhìn anh.
- Anh không về nước để lo cho công ty sao?.
Câu hỏi của cô làm anh hói khó trả lời. Vì anh cố tình sang đấy để tìm cô về. Mà cô cứ như này sao đưa cô về được.
- Công ty vẫn phải lo. Nhưng tôi không muốn về nước 1 mình.- Nhất Long tỏ vẻ e thẹn nói.
Trong đầu cô chợt nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-lai-vo-yeu/1645519/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.