Di Linh lại 1 lần nữa nhẹ nhàng khéo tay anh xuống quay lại trực diện nhìn anh .
- Tôi từ bỏ anh rồi ! anh tự do rồi mà ! Nhưng tại sao giờ anh lại quay ra nói xin lỗi để tôi phải khó sử như thế chưa .
- Chỉ cần em nói không chia tay thì anh sẽ không chia tay ! chúng ta ....
- Không thể ! - Di Linh nghiêm mặt nói .
- Chúng ta có thể mà !
Nhất Long hối hả cúi xuống hôn cô . Tay anh ôm chặt lấy cô không muốn cô thoát ra . Nhưng Di Linh cẫn né tránh nụ hôn ấy . Cô kiên quyết phản kháng nhưng đều vô dụng .
- Buông ....tôi ..ra ! Làm ơn . Lần này thì cô tha thiết cầu xin anh nhưng cẫn vô dụng .
- Di Linh !
Đột nhiên phía ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc . Là Giang Thần. Giang Thần lao tới kéo Nhất Long ra đánh cho anh mấy phát vào mặt . Sau đó đi tới ôm Di Linh vào lòng .
- Anh xin lỗi ! anh xin lỗi đã để em 1 mình ! - Giang Thần nói giọng khẩn thiết.
Nhất Long lồm cồm bò dậy . Anh đứng không vững nhìn cả 2 . Ánh mắt anh hiện lên vẻ u buồn sen lẫn gen tị . Sau đó anh lau chút mau dính trên miệng rồi buồn bã nói :
- Anh đã vứt bỏ liêm sỉ , từ bỏ tôn nghiêm , không xấu hổ , không nóng nảy để cầu xin em . Thật may rằng em không cảm động . Cảm ơn em .....
Nói rồi Nhất Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-lai-vo-yeu/1645514/chuong-74.html