Bữa ăn gần kết thúc thì bên ngoài Nhược Vũ hí hửng đi vào . Cô có vẻ như đang có chuyện vui .
- Ơ chào anh chị ! chào mọi người em về rồi đây !
Cô chào qua loa rồi định đi lên lầu
Nhất Long thấy cô em gái về liền tra hỏi .
- Hoàng Nhược Vũ ! đi lêu lỏng ở đâu mà nhà cũng không muốn về hả ? .
Thấy anh trai mình hỏi thăm Nhược Vũ liền quay lại dùng vẻ mặt người lớn .
- Em đi đến nhà bạn trai ! .
- Bạn trai ? - Cả hai vợ chồng đều ngạc nhiên thốt lên .
- Khoan khoan bạn trai là sao ? mới về nước mà bạn trai cái gì chứ ? .
Nhất Long đứng dậy nghi hoặc nhìn Nhược Vũ.
- E hèm ! em cũng đã có chứng minh nhân dân và đủ tuổi đóng góp như một công dân rồi mà ! chuyện có bạn trai là bình thường thôi ! .
- Nhược Vũ à em có ăn cơm không ? - Kha Nguyệt tỏ vẻ hỏi thăm với Nhược Vũ.
- Không đâu ! - Nói rồi cô chạy lên lầu luôn .
Không gian yên tĩnh bao trùm phòng khách trong giây lát. Cuối cùng Di Linh đứng dậy đi lên lầu mới phá vỡ không gian ngượng ngùng ấy .
Vừa lên đến phòng ngủ cô đi tới mở cửa cánh tủ lấy hòm gỗ nhỏ mà cô đựng đồ của đứa bé đã mất rồi đi ra ngoài ban công mở ra . Chẳng hiểu sao việc ngắm nghía lại hoài niệm của con lại làm cô thấy thoải mái vô cùng . Từ đôi giày cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-lai-vo-yeu/1645497/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.