- Này cô gì ơi ! cô gì ơi ! - một giọng đàn ông vang lên bên tai Nhược Vũ .
- Stop ! I need enough sleep ! - Nhược Vũ khó chịu đưa tay ra hiệu vần im lặng .
( dịch nghĩa : dừng lại ! tôi cần ngủ đủ giấc )
- Hả gì ? neee nêu gì cơ ! .
Biết là không gọi cô dậy được ông kia liền lấy tay vỗ nhẹ vào mặt Nhược Vũ .
Lúc này cô như chở về thực tại cô mơ màng chép chép miệng ngẩng đầu lên .
Lúc này cô mới nhớ là mình đã về nước và hôm qua còn bám rễ ở quán của Khải Trạch . Cô nhìn người đàn ông đang đứng cạnh .
- Chú có chuyện gì sao ? - Câu hỏi ngây thơ của người vừa ngủ dậy .
- Cô à cô đã ở đây từ tối qua đến giờ . Cô cứ dữ máy mà không sử dụng ! khách đến không có máy để chơi ! . Cô buồn ngủ thì về nhà ngủ để bọn tôi còn kinh doanh nữa chứ ! .
Nhắc mới nhớ đến anh cô đưa mắt nhìn quanh quán net.
- Chú ? cái người mặt như khó ở coi quán đâu rồi ? - ý cô bảo Khải Trạch .
- Khải Trạch sao ? cậu ấy thay ca rồi về nhà rồi ! .
- Sao ? sao lại thay ca ! tôi tường đây là quán của anh ấy ?.
- Cậu ta chỉ làm thêm thôi ! thôi cô về đi cho chúng tôi còn kinh doanh!.
- Biết mà anh ta làm gì giàu đến mức mở hẳn quán net to như này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-lai-vo-yeu/1645495/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.