Thấy vợ chồng họ có vẻ hòa đồng thì người lớn trong nhà đang ngồi trước họ liền ra hiệu cho nhau .
- E hèm ! 2 đứa ......định bao giờ mới cho ta 1 đứa cháu hả ? - Hoàng lão gia bỗng lên tiếng cắt đứt sự yên lặng .
Di Linh hơi khựng lại không biết lên trả lời làm sao .
- À ! cái này .......- cô khó sử nói .
- Sẽ sớm thôi ông ạ ! - Nhất Long bên cạnh nói .
Câu nói " sẽ sớm thôi " làm cho Hoàng lão gia và bố mẹ chồng cô vui trong lòng. Còn Di Linh thì ngược lại , trong lòng thì một mớ cảm xúc không thể tả phân biệt được . Một chút dao động , đau , hận , cảm thấy có lỗi với họ và nực cười cho chính bản thân mình.
- Vậy thì sớm có cháu bồng cho ta ! ta đợi lâu lắm rồi ! lão già này chỉ có ước muốn là trước khi chết còn được bồng cháu thôi đấy ! - Hoàng lão gia nhắc nhở .
- Vâng...vâng ạ ! - Di Linh ấp úng nói .
Bữa ăn lại tiếp tục . Từ phía trong một nữ hầu gái đi ra .
- Thưa phu nhân , canh đã hầm xong rồi ạ !
- Vậy thì mau bưng ra cho con bé ! - Mẹ chồng cô vui vẻ nói .
Sau đó người làm bưng ra cho cô một bát gà hầm thuốc bắc .
- Đây là .....? - Nhất Long dò xét nhìn bát canh .
- Là canh bổ thôi ! mẹ không đầu độc vợ con đâu mà sợ !!
- Canh bổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-lai-vo-yeu/1645469/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.