Di Linh nhọc nhằn xoay người . Cả người cô mềm nhũn ra . Quả thật đã lâu rồi cô chưa ngủ đã giấc như vầy . Cô uể oải ngồi dậy nhìn quanh . Bên ngoài trời đã tối đen như mực . Nhìn thì chắc đã quá khuya rồi . Lúc này thì bụng cô đã bắt đầu réo lên liên tục . Vì chiều cô đã nôn hết sạch đồ ăn và cũng chưa có gì bỏ bụng sau đó nên giờ khá đói còn hơi đau bụng nữa
. Cô có đảo mắt nhìn quanh phòng để xem Nhất Long có còn ở đây không . Nhưng căn phòng chỉ còn mình cô . Thế là Di Linh vén chăn rời giường đi xuống dưới nhà .
Lúc này cả căn nhà đều chìm vào yên lặng . Cô lần đường đi vào bếp . Mở tủ lạnh ra xem . Bên trong tủ cũng không có quá nhiều thực phẩm
Vì ăn cơm ở nhà chỉ có cô . Nhất Long thì chẳng mấy khi ăn .Mà thực phẩm thì ngày nào cũng có người làm mua tươi ngày đấy .
Di Linh nhìn từ trên xuống dưới . Cô ôm đống đồ có thể làm được một món mì ý vừa đủ .
Cô bật đèn bếp lên , rồi đeo tạp dề bắt đầu nấu .
Khoảng một lúc sau thì món ăn đã hoàn tất . Một đĩa mì ý sương sương được hoàn thiện . Cô xu dọn sạch sẽ rồi . An vị vào bàn ăn thưởng thức từng cuộn mì .
Nhưng vừa mới ăn được hai ba miếng thì cô có một cảm giác có người đang nhìn mình chăm chăm . Nhưng chẳng cần nói cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-lai-vo-yeu/1645458/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.