- Hmmmm! - Di Linh chở mình khó chịu .
Một phần là vừa sinh xong Di Linh đã hôn mê luôn một ngày cũng vì sức khỏe quá yêu nên cô thấy nặng nhọc vô cùng .
- Di Linh ! con thấy trong người thế nào rồi !
Mẹ chồng thấy cô tỉnh dậy liền lo lắng đi tới bên giường .
- Con khỏe ! - cô vừa nói mắt đảo một vòng quanh phòng tìm hình bóng con cô .- Mẹ ! con của con đâu ạ ! .
- Đứa bé ..! Di Linh.... - Mẹ chồng cô bỗng bật khóc cầm tay cô .
- Mẹ à !...con của con làm sao ?.- Trong người cô có cảm giác chẳng lành .Lo lắng hỏi .
- Đứa bé .....khi vừa sinh ra được 4 tiếng , thì nó bắt đầu khó thở rồi ......qua đời rồi ! bố mẹ xin lỗi đã không giúp được gì cho đứa trẻ .
Bố chồng cô trầm tư nói .
- Không thể nào ....đứa bé ...đứa bé...! - Cô sốc đến nỗi không nói ra thành câu .
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm cô đã dứt luôn giây kim tiêm đang cắm vào tay , mặc kệ luôn vết thương vừa mới sinh còn chưa lành mà xuống giường bệnh rông đi ra ngoài cửa .
Vừa lúc ấy Nhất Long cũng mở cửa rông vào.
- Con ....con của tôi đâu .....nó đâu rồi hả ! - Di Linh chỉ biết hỏi mà không mong anh trả lời .
- Chết rồi !.
Mặc kệ sự có mặt của Bố mẹ mình anh chỉ để lại vỏn vẹn một chữ rồi hẩy tay cô ra .
Nói xong anh bất giác thấy khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-lai-vo-yeu/1645442/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.