Dẫu Lan Tử Nhan cũng muốn nghe anh nói những lời đó, nhưng khi nghe được thật thì lại đỏ mặt, "hứ" một tiếng ra vẻ khinh bỉ.
Ông chủ Ngụy gọi điện thoại, mượn một chiếc xe, lái đến cửa, đích thân mở cửa mời Lan Tử Nhan lên xe dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
"Bất cứ đâu."
"?"
"Chú đưa em đi trốn."
...
Được rồi, còn rất ư là lãng mạn.
Suy cho cùng đi đâu cũng được, chỉ cần người bên cạnh là anh ấy.
Ngụy Viễn Đông lái lên đại lộ, nhoáng cái những ngôi nhà đô thị hóa đã mất bóng, cả một vùng ruộng lúa xanh vàng đan xen bắt đầu xuất hiện.
Lúc này chưa tới chín giờ, trong xe không mở máy điều hòa, Ngụy Viễn cố ý Đông mở toang cửa sổ, làn gió trong lành nhanh chóng chui vào, thổi tung tóc cả hai.
Lan Tử Nhan muốn hét thật to ra ngoài cửa sổ, tâm trạng không được sảng khoái như vậy lâu lắm rồi.
Dọc đường dần xuất hiện vài ngôi làng, cũng có siêu thị, có trường học, thậm chí có cả một công viên lớn, là một phong cảnh khác mà Lan Tử Nhan sinh sống ở đây hai mươi năm chưa từng thấy qua.
Sau khi đi qua một thị trấn tương đối phát triển, Ngụy Viễn Đông lái xe rẽ vào con đường nhỏ hơn, xe càng tiến về phía trước thì hàng cây ven đường càng rậm rạp, cuối cùng cả chiếc xe đều được bao bọc bởi những bóng cây tối tăm xen kẽ. Lan Tử Nhan vươn tay ra, mặc cho hàng ngàn bóng râm lướt trên tay mình. Cậu bỗng hiểu ra, Ngụy Viễn Đông không hề lái xe đi bừa như lời anh nói.
Ở nơi sâu thẳm hoặc cuối con đường này, có lẽ cất giấu một kho báu hoặc một bí mật, Lan Tử Nhan ngày càng tò mò hơn.
Thỉnh thoảng Ngụy Viễn Đông giới thiệu với Lan Tử Nhan về vài thứ, giải thích vài câu chuyện hòng chứng tỏ kiến thức của mình. Anh quen Lan Tử Nhan chưa tới hai tuần nên vô cùng tò mò những điều chưa biết về cậu. Ví dụ như Lan Tử Nhan của hiện tại hết sức thoải mái, rũ bỏ hoàn toàn dáng vẻ câu nệ trước kia, Nhan Nhan ở trong tiệm luôn đoan trang lễ độ, nhưng ở đây, cậu cười vang hào sảng, reo hò thỏa thích, còn nghiêm túc cảm thụ vạn vật, khiến cho Ngụy Viễn Đông rung động không thôi.
Tươi tắn như vậy mới là thứ mà Nhan Nhan nhà anh nên có.
Thậm chí anh còn muốn lái xe mãi, con đường không có điểm cuối, niềm vui cũng sẽ không dừng lại.
Cơ mà thời gian vẫn đang biến mất, mặt trời dần leo lên cao, nóc xe bắt đầu nóng lên, gió thổi tới cũng đem theo nhiều hơi nóng hơn.
Cửa sổ bị đóng lại, máy điều hòa bật lên, lại là một sự sung sướng khác biệt.
Và rồi vẫn tới điểm cuối, trước mắt là một vùng hoa sen nở rộ.
Ngụy Viễn Đông đậu xe xong, nhìn Lan Tử Nhan chạy nhảy tung tăng về phía bờ hồ. Anh chẳng có lòng dạ nào thưởng thức hồ hoa sen đầy tràn này, bởi vì người đối diện còn đẹp hơn cả chúng, anh móc máy chụp hình đã đặc biệt thủ sẵn ra, nháy cho Lan Tử Nhan bức ảnh đầu tiên.
"Chậc, anh qua đây nhanh nè!" Song Lan Tử Nhan chỉ muốn cùng người yêu thưởng thức khung cảnh tuyệt diệu này.
Cậu nhớ tới ao sen mình từng vẽ khi còn bé, bài tập làm văn từng viết về hoa sen, thời điểm đó cậu ví hoa sen như thần tiên, nhưng trên thực tế thì chưa bao giờ được nhìn tận mắt. Hiện tại được chứng kiến rồi thì cảm thấy thuở nhỏ mình miêu tả rất giỏi.
Mấu chốt là bên cạnh còn có một ông chủ Ngụy, trong lòng dễ chịu thành ra nhìn cái gì cũng thấy đẹp.
"Em chụp cho chú luôn nha." Lan Tử Nhan bày tỏ bất bình đối với hành vi chỉ chụp một mình cậu của ông chủ Ngụy.
"Thôi, chú xấu lắm."
Lan Tử Nhan kinh ngạc: "Chú đang nghi ngờ khiếu thẩm mỹ của em á?!"
Ông chủ Ngụy đắc ý cười to, này là được bà xã khen trực tiếp à.
Hai người vui đùa nghịch ngợm, cuối cùng nhờ người đi đường nháy giúp họ tấm hình chụp chung đầu tiên, ngay cả người đi đường cũng khen luôn miệng.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là không thể thân mật quá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]