Hạ Cát nghe Long Uý nói là đang chờ mình, không khỏi mừng thầm. Cậu nghĩ: Cố tình chạy đến đây chờ mình, thế chẳng phải là rất quan tâm đến mình sao? Nhưng lý do gì mà không nói ra chứ?
Hạ Cát cố ý đùa hắn: “Chờ em làm gì thế? Anh sợ em không về à?”
Long Uý đáp: “Muộn quá rồi, không an toàn.”
Hạ Cát 'xuỳ' một tiếng, cực kỳ bất mãn với kiểu khẩu thị tâm phi này của Long Uý. Cậu mượn cơn chếnh choáng say sà vào lòng hắn, dùng sức vỗ vai hắn hỏi: “Em cũng có phải con gái đâu, nguy hiểm cái gì chứ? Hử? Anh nói em nghe xem nào!”
Mũi Long Uý rất thính, ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người Hạ Cát, cau mày hỏi: “Cậu uống bao nhiêu rồi?”
“Cũng không bao nhiêu mà.” Hạ Cát bĩu môi, thừa dịp còn men say thuận thế tựa đầu lên vai Long Uý, được một tấc lại muốn tiến một bước dựa cả người lên người hắn.
Hai người cứ im lặng như vậy về tới cửa hàng, Hạ Cát lại bắt đầu tức giận: Sao lại không hỏi mình hôm nay nói chuyện gì với Hồ Sóc cơ chứ? Tin tưởng mình đến thế sao? Hay là quá tự tin với bản thân vậy?
Càng nghĩ lại càng tức, Hạ Cát giả bộ say bét, đứng ở cửa không chịu vào nhà. Cậu chợt nảy ra một ý, ôm lấy Long Uý nũng nịu: “Anh Long, em muốn vuốt ve mèo, ngay bây giờ luôn cơ!”
Long Uý: “....”
Lúc đầu Long Uý còn chưa hiểu ý Hạ Cát, nhưng cậu dùng ánh mắt nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-hang-thu-cung-trong-mo/3557052/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.