“Có muốn sinh cho anh một bé Tỳ Hưu không?”
“!” Hạ Cát hoảng đến mức giật mình tỉnh lại.
Cậu miệng đắng lưỡi khô ngồi dậy, thở hổn hà hổn hển, nhìn xung quanh mới phát hiện mình vẫn đang nằm trong thư phòng, hết thảy mọi thứ vừa rồi đều là một giấc mơ. Hạ Cát cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức bụm mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ nằm vật xuống, lăn qua lăn lại: “A a a a.....Sao mình có thể mơ như vậy được chứ? Chết mất thôi!”
“Ộp!” Ếch Mộng Mơ vẫn luôn ngồi bên cạnh Hạ Cát đột nhiên kêu một tiếng, nhảy lên người cậu.
Hạ Cát vẫn đang che mặt, không thấy ếch nhỏ màu xanh này vẫn đang dùng một đôi mắt to tròn nhìn mình, cậu hốt hoảng nhớ lại lời giới thiệu của hệ thống về năng lực của ếch nhỏ, chẳng lẽ....giấc mơ này của cậu là do ếch nhỏ tạo ra sao?
Hạ Cát bày vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc: “Ếch nhỏ à, con hố ba quá rồi đấy!”
Ếch Mộng Mơ chớp đôi mắt nho đen, nghiêng đầu kêu: “Ộp?”
.....
Cửa hàng đã được tân trang lại, bắt đầu buôn bán bình thường vào ngày hôm nay. Nhưng giấy chứng nhận của phòng khám thú cưng vẫn còn chưa đầy đủ, cậu dự định nay sẽ tới trạm phòng chống dịch bệnh thú cưng nộp hồ sơ xin cấp giấy chứng nhận, để nhân viên của trạm đến kiểm tra càng sớm càng tốt.
Hạ Cát xuống lầu thì bất ngờ gặp phải Long Uý. Đêm qua cậu nằm mơ như thế, vừa nhác thấy hắn đã chột dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-hang-thu-cung-trong-mo/3557017/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.