Đêm qua Hạ Cát mơ một giấc mơ lung tung lộn xộn, buổi sáng rời giường còn có chút mơ màng. Lúc cậu ôm bé Chuột xuống tầng dưới, Long Úy cũng đã chuẩn bị kỹ thức ăn cho các thú cưng.
“Chào buổi sáng.” Hạ Cát đứng trên bậc thang cuối cùng chào hỏi Long Úy, cậu vẫn còn có đôi chút ngượng ngùng.
Câu đầu tiên mà Long Úy nói với cậu chính là “Ngón tay cậu còn chảy máu nữa không?”
Hạ Cát vô thức liếc ngón tay mình, máu đã ngừng chảy, nhưng vẫn chưa kết vảy, nơi vết thương nho nhỏ nơi đầu ngón tay có một lớp màng trong suốt bao lấy. Cậu nhìn ngón tay mình trong chốc lát, Long Úy vội vàng tới xem vết thương của cậu ra sao rồi.
Tay Hạ Cát được hắn nắm, cậu rất sợ hắn lại ngậm ngón tay mình tiếp. Lúc Long Úy cúi đầu, cậu bị dọa hoảng, nhanh chóng rút tay về, lắp bắp nói: “Đã, đã tốt rồi, hôm qua cảm ơn anh!”
Long Úy ngước mắt nhìn thoáng qua Hạ Cát, muốn nói lại thôi, cuối cùng cau mày không nói gì cả. Hắn buông tay cậu xuống, xoay người đi làm chuyện của mình.
Trong lòng Hạ Cát cảm thấy cực kỳ hối hận, lo hành động vừa rồi của bản thân khiến hắn lúng túng, lại nghĩ rằng cậu đang bài xích hắn.
Bé Chuột đang ngủ ngon trong ngực Hạ Cát thì ngửi thấy mùi bữa sáng thơm ngon, bé nhảy xuống đất, phi thẳng đến mục tiêu đang nằm trên bàn.
Hạ Cát vẫn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng bận rộn của Long Úy đến xuất thần. Mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-hang-thu-cung-trong-mo/3556968/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.