Liễu Trạch cảm thấy mình gần như đã hình thành thói quen.
Anh nghĩ nghĩ, thoát khỏi Vô Dụng Nhỏ.
Anh nhớ rõ cách không xa khu nhà nhỏ này có một cái ao lớn, nguồn nước trong hồ hình như là nước suối chảy ra từ ngọn núi không quá cao ngay phía sau khu nhà.
Chủ cho thuê đã từng nói trước đây khi nơi này chưa có hệ thống nước máy, người trong thôn đều đến đó lấy nước.
Sau này, vùng này sửa đường phát triển, có hệ thống cung cấp nước máy, trừ câu cá thì cơ bản không còn người nào đến đó nữa.
Liễu Trạch chậm rãi đi đến ao nước, vừa lúc gặp được người dân đang thu lồng cá.
Liễu Trạch còn đang suy nghĩ nên làm gì, thì người nọ đã nhìn thấy anh.
"Khách thuê nhà lão Lý a!" Một người trong đó chào hỏi, "Cả tuần này không thấy cậu đâu!"
"Tôi họ Liễu." Liễu Trạch nói, dứt khoát bước đến, "Tôi còn phải làm việc ở Thượng Hải."
"À, tôi họ Triệu." Người nọ chào, cũng không hỏi nhiều, bắt từng con cá trong lồng bỏ vào thùng, thấy Liễu Trạch đứng bên cạnh nhìn, rút một cái túi nhựa nhăn nhúm giắt ở thắt lưng ra, cúi người hớt một ít nước trong thùng, rồi bắt hơn mười con cá nhỏ từ trong lồng bỏ vào túi.
Khả năng sinh sống của cá bột nuôi thả hoang rất mạnh, vừa vào trong nước, đã quẫy đuôi, bơi qua bơi lại trong túi nhựa.
Ông cột chặt túi rồi đưa cho Liễu Trạch, nói: "Cho cậu, về làm sạch, chiên với mỡ heo rồi rắc muối lên cũng rất thơm, để ăn vặt."
Liễu Trạch ngơ ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-hang-nho-cua-nguoi-dia-cau/397053/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.