Diệp Hồng Thư không nhận được câu trả lời của Liễu Trạch, vì điện thoại Liễu Trạch reo. Không biết trả lời câu hỏi đầy hàm nghĩa lại không rõ ràng của Diệp Hồng Thư thế nào, khi điện thọa reo, trong lòng Liễu Trạch có hơi nhẹ nhõm, ra hiệu xin lỗi rồi quay sang nhận điện thoại. Điện thoại từ chỗ công trường gọi đến, báo có chút vấn đề nhỏ, cần Liễu Trạch qua đó một chút. Chuyện đột ngột phát sinh ở công trường đang thi công là chuyện rất bình thường, sau khi Liễu Trạch hiểu rõ tình huống một chút, liền cúp điện thoại. Diệp Hồng Thư cầm táo đứng bên cạnh nghe hết cuộc nói chuyện, khi Liễu Trạch cúp máy, liền khẽ gật đầu với anh, nói: "Đàn anh đi cẩn thận." Liễu Trạch dừng lại, thấy nụ cười của Diệp Hồng Thư, cảm thấy hơi mất tự nhiên. Một mặt anh cảm thấy thái độ của mình với Diệp Hồng Thư nếu không hết sức cẩn thận sẽ bị lật xe, mặt khác anh hi vọng Diệp Hồng Thư vẫn cứ ngang ngược và thuận lợi như thế. Cũng không phải muốn làm một đàn anh hiền hòa, mà chỉ đơn giản đặt một ít mong muốn nhỏ nhoi nhưng không thực hiện được của mình gửi vào Diệp Hồng Thư mà thôi. Có điều đặt hy vọng của mình lên người khác để từ đó rút lấy một ít cảm giác thỏa mãn sẽ làm mình có vẻ hơi bất lực, cho nên từ trước đến nay Liễu Trạch luôn chôn chặt tâm tình này xuống đáy lòng. Ngay từ đầu khi nhìn thấy Diệp Hồng Thư, trong lòng anh còn cảm thấy có hơi tiếc nuối, nhưng khi được biết bản chất người kia vẫn ấu trĩ 'tôi là trung tâm vũ trụ' như trước, Liễu Trạch có hơi vui vẻ trở lại. Anh nhìn Diệp Hồng Thư đứng cạnh bàn làm việc của mình, khẽ gật đầu cười với cậu ta một cái, sau đó thu dọn đồ đạc. Diệp Hồng Thư đứng bên cạnh nhìn một lúc, đột nhiên cất tiếng hỏi: "Đàn anh không lái xe sao?" Liễu Trạch trả lời, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ vừa sắp xếp vật dụng liên quan đến công trình, vừa nói: "Từ nhà đến công ty đi bằng tàu điện ngầm dễ hơn, nên không lái xe." Anh vừa dứt lời, Diệp Hồng Thư liền đưa chìa khóa xe của cậu cho Liễu Trạch, thuận tiện đọc luôn biển số xe. Liễu Trạch khẽ giật mình, nghiêng đầu nhìn cậu. "Lấy xe của em đi." Diệp Hồng Thư nói xong, lắc lắc quả táo trong tay, "Để cảm ơn." Liễu Trạch nghĩ nghĩ, cũng không từ chối, cầm lấy chìa khóa xe nói cảm ơn. Diệp Hồng Thư nghe vậy cười cười, ánh mắt đảo qua tài liệu nằm trên bài Liễu Trạch: "Em có thể xem không?" Liễu Trạch cảm thấy câu hỏi này có hơi kỳ lạ. Diệp Hồng Thư tới làm trưởng phòng, còn có quan hệ cá nhân với cấp cao của tập đoàn, có cái gì không thể xem. Thế là anh thẳng thắn đưa chiếc usb chứa tài liệu công trình cho Diệp Hồng Thư, còn mình xách laptop bước nhanh ra ngoài. Diệp Hồng Thư nhìn theo người đi, sau đó cầm usb quay trở về phòng quản lý. Cậu đang nhận bàn giao công việc từ vị trưởng phòng cũ, cho nên trước mắt sử dụng chung một văn phòng. ... Diệp Hồng Thư về văn phòng, vừa cắm usb, vừa ăn táo. Tài liệu trong usb khá phong phú, từ hình ảnh thực tế đến bản kế hoạch, báo cáo ngân sách; đến các phân tích mặt phẳng, mặt cắt, mặt chính và các mô hình, cần cái gì có cái đó. Những thứ này cũng giống như chính Liễu Trạch vậy, được sắp xếp ngăn nắp rõ ràng thứ tự làm người ta chỉ cần liếc một cái đã tìm được thứ họ muốn tìm. Diệp Hồng Thư tỉ mỉ xem bản thiết kế, sau đó ngồi trước máy tính nhịn không được cười khẽ một tiếng. Không thay đổi thật sự là không thay đổi một chút nào. Diệp Hồng Thư tắt bản thiết kế khái quát được vẽ bằng tay, khẽ dựa vào thành ghế. Cậu có ấn tượng sâu sắc với đàn anh luôn hướng dẫn họ một vài kỹ năng nhỏ những khi bị giáo sư kéo đến trợ giảng khi ông có việc bận. Ấn tượng sâu sắc kia chủ yếu nhờ giáo sư hướng dẫn mà danh tiếng có thể coi là vươn ra tầm quốc tế của họ. Vị giáo sư hướng dẫn kia thường mang theo giọng điệu tiếc hận nói với cậu: "Đành anh của em a, vừa có ý tưởng vừa chăm chỉ siêng nang, nhưng mà lại thiếu sự kiên trì là cái quan trọng nhất." Diệp Hồng Thư từng cho rằng sự kiên trì này, là kiên trì nỗ lực cố gắng học tập, nhưng khi giáo sư hướng dẫn cho cậu xem tác phẩm của Liễu Trạch, và sau khi tiếp xúc với Liễu Trạch nhiều hơn, cậu phát hiện sự kiên trì kia, chẳng qua là sự cố chấp về tác phẩm của bản thân mà thôi. Người đàn anh của cậu, luôn vô cùng dễ dàng nhận lấy ý kiến đòi hỏi của người khác, từ trước đến nay đều không giống cậu luôn luôn cố chấp với bản thân, chỉ sửa lại những chỗ bản thân cậu cảm thấy cần thay đổi. Hai người họ quả thật là hai thái cực, luôn khiến giáo sư cảm thấy tức muốn trọc đầu. Giáo sư từng nói nếu Diệp Hồng Thư có thể chia bớt một phần cố chấp kia cho Liễu Trạch thì quá tốt rồi. Nhưng tính cách, cha sinh mẹ đẻ đã như thế, muốn thay đổi rất khó. Việc cố chấp về tác phẩm mình chú trọng lại không cho người khác can thiệp, đối với Diệp Hồng Thư thực sự là chuyện đương nhiên. Trước đây cậu hoàn toàn không hiểu nổi Liễu Trạch, nên khi Liễu Trạch nhịn không được nói với cậu đừng nóng tính như vậy, bóng gió nói cậu đừng dễ kích động đối với ý kiến của người khác, trong tích tắc Diệp Hồng Thư đã muốn nổi điên. Còn bây giờ ít nhiều gì Diệp Hồng Thư đã có thể hiểu ra được, nên đối với lời nhắc nhở trước đây của Liễu Trạch, cậu thật lòng biết ơn. Cũng giống Liễu Trạch, cậu cũng ôm một chút tiếc nuối của cậu và giáo sư đối với Liễu Trạch. Nếu muốn nói thì may mắn duy nhất có lẽ là, cho dù Liễu Trạch chấp nhận hết mọi đòi hỏi chỉnh sửa của người khác, thì phong cách thiết kế của anh từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi. Trong thiết kế của Liễu Trạch, luôn mang theo hơi thở của một dã thú nơi non nước hoang sơ – nói trắng ra, vô cùng gần gũi với thiên nhiên. Liễu Trạch thích hợp với những thiết kế về công viên hoặc khu nghỉ dưỡng, không phù hợp lắm với phong cách xi măng cốt thép chiếm phần lớn ở thành phố Thượng Hải. Mà công trình Liễu Trạch nhận lần này, cũng vừa hay là một thiết kế công viên công cộng cỡ lớn. Diệp Hồng Thư nhìn mô hình toàn cảnh, cảm thấy công viên này tựa như một phần của một khu rừng già. Bên trái công viên là một gốc đa khổng lồ, thân và tán cây cùng sự sắp xếp những loài cây xanh rải rác đan xen rất tự nhiên, dưới tán cây là một bãi cỏ tươi xanh, trên bãi cỏ điểm xuyết nhiều loài hoa dại trong rừng, vài con đường nhỏ xuyên qua khu rừng, dẫn thẳng đến vườn hoa chính nằm bên phải công viên. Một giàn hoa dây leo bằng dỗ dựng dọc theo con đường dẫn vào vườn hoa, dự tính trồng các loại cây treo, chọn lựa đầu tiên là Bìm bìm biếc, Tử đằng và Ngân hạnh, dọc bên đường trồng Linh lan và một vài loài hoa nhỏ xinh xắn.
Bìm bìm biếc (Khiên ngưu) - 1 họ của Bìm bịp
Giàn bìm bìm biếc trồng sẽ giống vầy nè
Hoa Tử đằng
Ngân hạnh (Rẽ quạt, bạch quả) - đến mùa thu vàng hết cả cây, đẹp mê ly
Ngân hạnh vào mùa thu (cây tên ngân hạnh, còn trái của nó gọi là bạch quả) Một dòng suối chảy quanh toàn bộ công viên, chảy dọc theo vườn hoa nhỏ, dưới tàn cây được treo xích đu và đặt những chiếc ghế để ngồi nghỉ ngơi.
xích đu treo Trong mô hình, trên những thân cây cao còn được treo thêm đủ loại võng, y hệt cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt vạn vật hồi sinh trăm hoa đua nở vào ngày đầu xuân.
võng treo Trừ mô hình mùa xuân, đương nhiên còn có mô hình mùa hè và mùa thu. Diệp Hồng Thư xem lần lượt, cảm thấy nếu công viên này xây dựng theo kế hoạch, e rằng sẽ trở thành thánh địa hẹn hò và ngoại cảnh chụp ảnh cưới bậc nhất của Thượng Hải. Đồng thời cậu cũng cho rằng, bản thiết kế này, không có người nào tham gia vào. Là phong cách vô cùng đặc trưng của Liễu Trạch, cực kỳ giống với cách làm và hoàn thành khi làm việc độc lập của Liễu Trạch lúc còn ở trường trước đây. Người này cũng không phải kiểu gặp sao hay vậy, cậu nghĩ, chẳng qua là giấu mình rất kỹ mà thôi. Diệp Hồng Thư nhếch môi, nhìn thêm vài mô hình, đột nhiên cảm thấy có hơi vui vẻ. Quản lý ăn cơm trưa xong vừa trở lại, thoáng liếc qua màn hình máy tính Diệp Hồng Thư, nhíu mày: " Đó không phải là dự án của Liễu Trạch à?" Diệp Hồng Thư lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu. "Cậu có ý kiến gì với dự án này à?" Quản lý hỏi. Diệp Hồng Thư nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn. Quản lý nói: "Nếu cậu cảm thấy cần thay đổi thì cứ đề nghị với Liễu Trạch." Nụ cười Diệp Hồng Thư hơi nhạt đi: "Thiết kế chính dự án này là anh ấy." Quản lý nghe vậy, hơi không rõ ý cú Diệp Hồng Thư, chỉ nói: "Cậu có ý kiến, thì Liễu Trạch sẽ nghe, cậu ta rất nghe lời." Quản lý cảm thấy đây là những lời hữu ích, Liễu Trạch làm việc dưới trướng anh mấy năm, khá phối hợp, bây giờ hắn muốn nhảy chỗ khác, Liễu Trạch vẫn chưa cho hắn câu trả lời chắc chắn, hắn cũng không ngại nói vài lời tốt đẹp về Liễu Trạch với sếp mới. Là quản lý, ai mà không thích một cấp dưới nghe lời. Đương nhiên người này cũng nghĩ như vậy. Diệp Hồng Thư nhíu mày, nhìn người nọ một cái, lịch sự trả lời một tiếng, tắt cửa sổ rồi tháo usb, một chút vui vẻ vừa nảy lên trong lòng đã lập tức bay biến mất, cả người nóng đến mức khó chịu. ... Liễu Trạch cầm laptop của anh đi xuống bãi đậu xe ngầm, dựa theo lời Diệp Hồng Thư đã nói, bước chân chỉ dừng lại trong chớp mắt là tìm được chỗ đậu xe. Mặc dù khi nhìn thấy chìa khóa xe đã đoán được chắc chắn sẽ không hề rẻ, nhưng chiếc xe này cũng hơi mắc tiền rồi. Anh cũng hơi biết về xe, Maybach S600, trong mắt Liễu Trạch chính là nhân dân tệ dưới hình hài chiếc xe.
Maybach S600 So với chiếc xe con bọ anh mua đại để lái thay cho đi bộ, đơn giản là một trời một vực.
xe con bọ (xe con rùa) Có thể đây là sự khác nhau giữa người với người đi. Liễu Trạch nhìn chìa khóa xe một chút, thở dài. Học cách chấp nhận hiện thực cũng là một bước quan trọng trong quá trình trưởng thành của đời người. Liễu Trạch mở khóa xe, đề máy lái đến công trường. Nơi công trường đang thi công cách công ty hơi xa, lái xe khoảng chừng một giờ, khi Liễu Trạch đến nơi, đã gần ba giờ chiều. Dạo này thời tiết thất thường, nền đất bị thấm nước mưa ẩm ướt, nhưng cũng may hệ thống thoát nước tác dụng tốt, chưa từng xảy ra việc bị nước đọng. Vấn đề lần này cần Liễu Trạch đến cũng không lớn, chẳng qua là trong quá trình thi công phát hiện so với bản thiết kế có chỗ chênh lệch, cần phải điều chỉnh lại một chút. Liễu Trạch theo đội thi công đi hai vòng, sau khi thấy được tình hình thực tế, chạy về nhà tạm dựng trong công trường, suy tư một lúc, rồi sửa chữa ngay tại chỗ, để không phải chậm trễ tiến độ công trình. Khi đội thi công nhận bản thiết kế đã chỉnh sửa xong cũng quá giờ cơm tối, Liễu Trạch nhìn căn nhà dựng tạm một vòng, nghĩ nghĩ, đi về xe đậu ngoài công trường vào trong Vô Dụng Nhỏ. Anh vừa mới bước vào, Vô Dụng Nhỏ đã liên tục tuôn ra nhắc nhở. [Chúc mừng người sử dụng, thu hoạch sản phẩm đất vàng cằn cỗi thành công! Điểm kinh nghiệm đất đai x2560, điểm kinh nghiệm hệ thống x256. Cây quýt nông nghiệp có thể thu hoạch, mong người sử dụng cố gắng hơn nữa!] [Chúc mừng người sử dụng, tăng cấp đất vàng cằn cỗi! Tỷ lệ thu hoạch sản phẩm +2% Tỷ lệ sản phẩm hiếm +0.2% Mong người sử dụng cố gắng hơn nữa!] [Chúc mừng người sử dụng, đất vàng cằn cỗi tăng cấp thành đất đỏ thường!] [Cám ơn người sử dụng, Vô Dụng Nhỏ tăng cấp! Thưởng lên cấp là hạn mức đất có được thêm 100 mảnh, mong người sử dụng cố gắng hơn nữa!] Liễu Trạch ngạc nhiên, lúc này mới chú ý đến điểm kinh nghiệm đáng sợ. Ban đầu Liễu Trạch chỉ muốn trồn thử hết một lần 48 loại hạt giống đã mua, bản thân anh cũng đã biết rõ Vô Dụng Nhỏ này vô dụng đến mức nào, nên vốn không muốn chú ý đến những trị số của nó. Anh nhìn mảnh đất vốn không khác gì những mảnh đất cằn cỗi hoang vu xung quanh giờ đã biến thành màu đỏ, ngây người hai giây, lúc này mới có phản ứng, mở lưu trữ hệ thống ra nhìn điểm kinh nghiệm. Sau khi xem xét, anh liền phát hiện trưa hôm nay thu hoạch được một đống táo đó đã mang đến cho anh 4210 điểm kinh nghiệm đất đai và 421 điểm kinh nghiệm hệ thống. Thời gian lúc trưa có hơi vội, anh cũng chú ý nhiều lắm đến điểm tích lũy, bây giờ kéo xuống nhìn, phát hiện trong lịch sử hệ thống, trưa nay anh bán táo đã thu hoạch được 4090 điểm tích lũy, lại thêm một vài thứ lặt vặt đã bán đi, tổng cộng được 4451 điểm tích lũy. Liễu Trạch sửng sờ một lúc lâu, sau kéo ngược về trước một đoạn dài, mới phát hiện ra điểm kinh nghiệm căn cứ vào cái gì để tăng. Nó căn cứ vào số lượng trái cây để tăng. Một trái được 10 điểm kinh nghiệm đất đai, 1 điểm kinh nghiệm hệ thống, giá bán cũng có thay đổi. Mắt Liễu Trạch trượt lên trượt xuống trên bảng hệ thống. Cho nên, trước đó anh đã không tìm chính xác cách thức để tăng điểm kinh nghiệm và điểm tích lũy à? Liễu Trạch nhìn quýt bày đầy đất sau khi thu hoạch xong, trên thẻ bán ra nhìn thấy được, vậy mà lần này thu hoạch được 256 trái quýt. Mỗi trái giá trị 8 điểm tích lũy. Liễu Trạch giữ lại bốn mươi trái, còn lại bán hết cho hệ thống, được 1728 điểm tích lũy. Anh nhìn số điểm tích lũy này, vung tay lên, không hề do dự mua liền sáu mảnh đất đen cao cấp nhất, hơn sáu ngàn điểm tích lũy vừa vào tay giờ chỉ còn không đến hai trăm điểm. Nói giỡn chứ, tỷ lệ thu hoạch sản phẩm của đất đen tới 100%, tỷ lệ sản phẩm hiếm cũng cao đến 10% đó! Có điều, đồ mới mua đã đạt Lv. Max không thể tăng cấp hay gia tăng thuộc tính, làm Liễu Trạch thấy khá đáng tiếc. Liễu Trạch gieo hạt táo có giá bán cao nhất xuống hết sáu mảnh đất đen trước mắt thấy sẽ đạt sản lượng cao nhất, còn mảnh đất đỏ thường vừa được tăng cấp mà hệ thống tặng ban đầu, được anh gieo hạt giống mới. Cứ từ từ thử nghiệm, luôn có thể thử ra những thứ đáng giá. Liễu Trạch đứng dậy, xách bốn mươi quả quýt ra khỏi Vô Dụng Nhỏ, anh thoáng liếc qua Vô Dụng Nhỏ ngoan ngoãn nằm trên đống cam ở cốp sau, quay lại mở ghi chú trong laptop, vừa ghi lại những hạt giống mình đã mua, vừa nghĩ hôm nay tan tầm lại ghé chợ nông sản, quét hết các loại hạt giống một lượt. Liễu Trạch ghi chú lại xong, lại đi đến tiệm tạp hóa gần đó mua mấy túi nylon lớn, chia đều bốn mươi trái quýt, xách đến căn nhà dựng tạm trong công trình. Bây giờ không phải mùa quýt, trái cây trái mùa thường không ra gì, có điều cũng không có ai từ chối ý tốt của Liễu Trạch, vừa khách sáo vừa nhận mấy túi quýt lớn. Liễu Trạch cũng không để ý đến người ta có thái độ gì, dù sao những trái quýt này cũng không mất tiền, chính xác mà nói, thu hoạch của anh đã vượt qua những chi phí anh đã mua hạt giống phân bón và chiếc xẻng đa năng kia. Đem đồ không phải mất tiền mua để lấy thiện cảm, với anh là chuyện lời không lỗ. Liễu Trạch tặng quýt xong liền lái xe về công ty, vốn tưởng Diệp Hồng Thư đã đi rồi, không ngờ đèn phòng quản lý vẫn còn sáng. Cửa không khóa, trong phòng chỉ có một mình Diệp Hồng Thư đang ngồi lẻ loi, dáng vẻ đang phải gánh mấy dự án nên điên cuồng đuổi tiến độ, tựa như đang tu tiên linh hồn xuất khiếu. Ngoài ra còn có hai nhân viên thực tập mới vào cũng đang ở bên ngoài tăng ca. Liễu Trạch nhìn một vòng, xoay người đi đến phòng quản lý, khẽ gõ cửa một cái. Diệp Hồng Thư ngẩng đầu lên, mang vẻ mặt không thoải mái khi đang chăm chú làm việc mà bị quấy rầy. Vẻ không vui này Liễu Trạch quá quen thuộc, thật sư giống như đúc với Diệp Hồng Thư trong trí nhớ của anh, chính là dáng vẻ gần như một giây sau sẽ nhướng mày lật bàn nhảy lên đánh người. Liễu Trạch ngừng một chút, rồi lắc lắc chìa khóa xe trong tay. Diệp Hồng Thư phản ứng hơi chậm, khẽ gật: "Thuận lợi không?" "Ừm." Liễu Trạch trả lời, trả lại chìa khóa xe cho Diệp Hồng Thư. Diệp Hồng Thư nhìn bóng lưng của anh, nhớ đến vẻ đương nhiên là thế của vị quản lý khi nói Liễu Trạch nghe lời, khối khí nóng vất vả lắm mới ép xuống được lại bắt đầu dâng lên trong lòng. Sự bực bội đó giống như khi có người chỉ trỏ vào tác phẩm của cậu bắt cậu sửa lại, trừ những người đặc biệt với cậu ra, Diệp Hồng Thư nhìn những người đang có ý đồ bắt cậu sửa lại thiết kế như đang nhìn kẻ ngu xuẩn. Cậu chính là người 'tôi là trung tâm' phách lối như thế, còn vô cùng tự tin vào năng lực của mình. Nhưng trong lòng anh, Liễu Trạch thường xuyên nằm ở cửa miệng của giáo sư hướng dẫn lại không được liệt vào hàng ngu xuẩn. Diệp Hồng Thư càng nghĩ càng rối rắm nửa ngày, cuối cùng cảm thấy có lẽ anh giận dỗi đàn anh không biết đấu tranh. Một người sẽ nảy sinh cảm giác cùng chung chí hướng với người có thể sánh vai với mình, mà đối với người có thể sánh vai với mình lại không thể bước cùng mình chỉ vì một ít khuyết điểm, bình thường đều chỉ biết tiếc rèn sắt không thành thép. Diệp Hồng Thư thấy Liễu Trạch quên lấy usb, cảm thấy dường như suy nghĩ như vậy cũng đúng. Cậu ngẩng đầu, xuyên qua vách tường thủy tinh nhìn ra văn phòng bên ngoài, thấy Liễu Trạch đang cầm dù quét thẻ chuẩn bị về nhà. Diệp Hồng Thư không hề nghĩ ngợi, cầm thấy usb trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài. "Đàn anh, usb." Cậu gọi Liễu Trạch. Liễu Trạch quay lại, nhìn thấy usb trên tay cậu, lộ ra vẻ giật mình, đưa tay ra nhận lấy. "Đàn anh chuẩn bị về sao?" Diệp Hồng Thư hỏi. Liễu Trạch gật gật đầu. Diệp Hồng Thư nói: "Có cần em đưa anh về không?" Liễu Trạch ngạc nhiên: "Không cần, cảm ơn." Diệp Hồng Thư nhìn trong vẻ ôn hòa của anh còn mang theo chút lãnh đạm, mấp máy môi: "Đàn anh ăn cơm tối chưa?" Liễu Trạch lắc đầu: "Vẫn chưa ăn." Diệp Hồng Thư nhìn Liễu Trạch, nói thẳng: "Vậy em mời đàn anh ăn cơm tối nhé, xem như em cảm ơn đàn anh." Liễu Trạch há to miệng, đối diện với đôi mắt khẽ nhắm lại của Diệp Hồng Thư, bất giác khẽ gật đầu khi đối phương mở mắt nhìn anh. Trong nháy mắt khi Diệp Hồng Thư thấy anh gật đầu liền lộ ra nụ cười mà Liễu Trạch thấy rất quen mắt: "Em đi lấy chìa khóa xe, đàn anh có muốn đến nhà hàng nào không?" "..." Tôi muốn đến chợ nông sản có được không người anh em... Liễu Trạch đối diện với khuôn mặt tươi cười của Diệp Hồng Thư, vô cùng trái lương tâm lắc đầu. ~oOo~ Tiểu Mộc: Post trước. sửa lại sau. Có lỗi thì báo ta nhe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]